14
Trời sáng, bên ngoài cũng yên tĩnh lại.
Từ đầu đến cuối, không ai xông vào trướng của chúng ta.
Ta và Bảo Châu che tai, nhìn nhau một lúc.
“Tiểu thư, bên ngoài, bên ngoài hình như đánh xong rồi?”
Ta định vén chăn, bước ra ngoài xem.
Nhưng nhớ lời Tề Trúc, lại rụt tay về.
“Thôi, đợi thêm chút nữa, đừng ra vội.”
Bên ngoài chưa rõ tình hình, giờ mà ra, Bảo Châu chưa chết khiếp thì cũng ngất xỉu.
Nàng dù là nha hoàn, nhưng lá gan còn nhỏ hơn ta.
Đến cả con gà cũng không dám giết.
Cả đêm không ngủ, hai mắt ta khô rát đau nhức.
Vừa định nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Bỗng có người vén màn trướng lên.
Ta và Bảo Châu sợ hãi hét toáng lên.
Sợ đó là quân địch, ta vội vàng bịt miệng mình và Bảo Châu.
Tấm chăn trên đầu bất ngờ bị kéo tung.
Ánh nắng rọi vào, và gương mặt Tạ Lĩnh đầy máu hiện ra trước mắt ta.
Ta sững sờ nhìn hắn.
Hắn với vẻ mặt lo lắng nhìn ta, xác nhận rằng ta không bị thương, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy hắn đưa tay về phía ta, nhẹ nhàng nói:
“A Viên, không sao rồi, lại đây với ta.”
Ta không bước qua.
Vì ngồi xổm quá lâu, vừa đứng dậy, ta liền ngất đi.
Trước khi nhắm mắt, ta mơ hồ thấy vẻ mặt Tạ Lĩnh lộ rõ sự hoảng hốt.
Ngay sau đó, ta ngã vào một vòng tay rắn chắc.
Rồi hoàn toàn mất ý thức.
15
Trong soái trướng.
Tạ Lĩnh và mấy tâm phúc đang bàn bạc việc lớn.
Quân y cũng có mặt.
Thì ra, lần này Tạ Lĩnh bị thương nặng đến mức mê man, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Hắn lấy thân làm mồi, dụ ra kẻ nội gián ẩn nấp trong quân doanh.
Cố ý giả vờ bất tỉnh, dẫn dụ kẻ địch tấn công.
Mỗi bước đi đều cực kỳ hiểm nguy.
Nhắc lại chuyện này, Tạ Lĩnh lại hời hợt như không.
Như thể người bị thương chẳng phải hắn.
Người suýt mất mạng cũng không phải là hắn.
Nhưng mỗi lần nhắm mắt, ta vẫn thấy rõ vết thương trên ngực hắn.
Máu thịt bầy nhầy.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau xót, vậy mà hắn lại coi nhẹ như không có gì.
Cứ thế chẳng màng đến tính mạng của mình.
Ta thật uổng công vì hắn mà lo lắng đến mất ngủ.
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Nhưng vừa rồi ta đã giả vờ ngất, lại trộm nghe họ nói chuyện.
Lúc này, ngay cả lật người cũng không dám.
Đột nhiên, tiếng trò chuyện lắng xuống.
Tạ Lĩnh nói gì đó, mấy người kia lục tục rời khỏi trướng.
Chỉ còn lại giọng nói của quân y:
“Thưa tướng quân, phu nhân mấy ngày nay vì ngài mà hao tâm tổn trí không ít. Thật không ngờ, một tiểu thư yếu đuối như phu nhân, lại có thể điềm tĩnh đối mặt với đại sự. Tướng quân thật là có phúc.”
Ta nhắm chặt mắt, giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng đôi tai lại tự động dựng lên, chờ mong câu trả lời của Tạ Lĩnh.
Hồi lâu, giọng trầm thấp của hắn vang lên:
“Thiệt thòi cho nàng rồi.”
Lòng ta chợt nhói lên.
Như cảm giác lúc nhỏ bị phụ thân trách phạt, bướng bỉnh không chịu nhận sai.
Dù bị đánh đau, ta vẫn nghiến răng không khóc.
Vậy mà khi a tỷ nhẹ nhàng thoa thuốc cho ta, hỏi khẽ “Có đau không?”, ta lập tức bật khóc.
Giờ đây, chỉ một câu đơn giản của Tạ Lĩnh, mắt ta đã ươn ướt.
Đều tại hắn cả.
Có kế hoạch lại không nói với ta.
Phòng bị ta kỹ như vậy, chẳng lẽ sợ ta là nội gián sao?
Tề Trúc biết, quân y biết.
Ngay cả binh sĩ canh giữ ngoài trướng của ta cũng biết.
Chỉ mình ta không biết…
Càng nghĩ càng thấy bực bội.
Khi Tạ Lĩnh ngồi xuống bên cạnh, ta giả vờ xoay người, kéo chăn che mắt, không muốn nhìn hắn.
Bỗng nhiên, có người nhẹ nhàng chạm vào vai ta.
“Tỉnh rồi à? Ta đưa nàng đến một nơi rất hay.”
16
Ta không muốn đi.
Nơi Tây Bắc hoang vu này, làm gì có chỗ nào hay ho?
Ta nghi ngờ hắn đang gạt ta.
Vậy nên, ta quyết định không khóc nữa, đi theo xem sao.
Tạ Lĩnh đặt một bọc hành lý lên lưng ngựa.
Rồi chìa tay ra với ta.
“Lại đây, lên ngựa.”
Ta quay đầu nhìn quanh, thấy vẫn còn nhiều binh sĩ tuần tra qua lại.
Lưng ngựa cao thế này, làm sao ta leo lên được?
Ngay sau đó, Tạ Lĩnh trực tiếp bế ta lên, dễ dàng đặt ta lên lưng ngựa.
Ta hốt hoảng kêu một tiếng, nằm rạp trên lưng ngựa, quay lại lườm hắn:
“Ngươi còn chưa khỏi thương mà!”
Tạ Lĩnh ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với ta.
“Không sao, nàng nhẹ lắm mà.”
Nói xong, hắn dắt dây cương, dẫn ngựa ra khỏi doanh trại, giữa những tiếng “Tướng quân”, “Phu nhân” từ các binh sĩ.
Còn ta, xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.
Ra khỏi doanh trại, hắn xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng ta.
Đây không phải lần đầu chúng ta cùng cưỡi một con ngựa.
Nhưng lần này lại khác.
Vết thương trước ngực hắn chưa lành, lưng ngựa nhấp nhô, lưng ta khó tránh khỏi chạm vào ngực hắn.
Ta không nhịn được mà mở miệng:
“Tướng quân, hay ngài ngồi lên phía trước đi. Ta sợ chạm phải vết thương của ngài.”
Hai cánh tay của Tạ Lĩnh vốn chỉ lơi lỏng vòng qua eo ta để cầm dây cương.
Nghe xong lời ta, hắn bỗng siết chặt tay, eo hắn hơi nhấn về phía trước.
“Nàng ngồi sát vào, sẽ không xóc nữa.”
Tạ Lĩnh khẽ quát một tiếng, con ngựa đen lập tức phi nước đại.
Cái, cái gì chứ!
Quá gần rồi!
Toàn thân ta bị hắn ôm trọn trong vòng tay!
Ta vừa định hét lên, lại ăn phải một miệng đầy cát bụi.
Thôi đành ngậm miệng, ngoan ngoãn để hắn ôm vậy.
17
Mặt trời trên sa mạc đỏ rực như ngọn lửa.
Nhuộm cả những đám mây thành sắc màu lộng lẫy.
Ta ngây ngẩn nhìn.
Đây là nơi mà Tạ Lĩnh muốn đưa ta đến sao?
Quả thực không tệ.
Cảnh sắc này, khiến lòng ta thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Tạ Lĩnh cưỡi ngựa mãi, đến khi trăng lên mới dừng lại.
Hắn xoay người xuống ngựa, rồi lại đưa tay về phía ta.
“Xuống đây, ta đỡ nàng.”
Ta ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng cười nhạt.
“Thương thế của ngài toàn là giả phải không? Thực ra không nghiêm trọng như lời quân y nói, đúng không?”
Tạ Lĩnh cười, không hề phủ nhận.
“Đúng vậy, tất cả là giả để họ xem. Nàng yên tâm nhảy xuống, ta sẽ đỡ nàng.”
Hắn đã nói thế, ta cũng không khách khí làm gì.
Nhắm mắt lại, ta nhảy xuống chính xác vào vòng tay hắn.
Tạ Lĩnh khẽ rên một tiếng, rồi đỡ ta đứng vững.
Hắn nhấc bọc hành lý trên lưng ngựa, đi trước dẫn đường.
Nơi hoang vu thế này, chẳng thấy bóng người nào.
Ta chạy bước nhỏ theo sau.
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Hắn chậm bước lại, chờ ta ngang hàng rồi mới nhẹ giọng đáp:
“Mấy ngày nay nàng đã vất vả, ta đưa nàng đến thư giãn một chút.”
Khi leo lên tới đỉnh cồn cát, cuối cùng ta cũng hiểu cái gọi là “chỗ tốt” và “thư giãn” của hắn nghĩa là gì.
Ở đây lại có một hồ nước nóng!
Ta mừng rỡ quay đầu lại, nhưng đã thấy Tạ Lĩnh đang đi xuống.
“Ngài đi đâu? Không ở đây cùng ta sao?”
Ta thề, ta nói vậy thật sự chỉ vì sợ bóng tối mà thôi.
Nhưng rõ ràng, lời này có chút dễ gây hiểu lầm.
Tạ Lĩnh khựng lại, khẽ hắng giọng.
“Ta không đi xa.”
Thôi mặc kệ, đánh liều mà nói.
“Vậy nếu ta gọi ngài, ngài phải trả lời!”
Tạ Lĩnh đồng ý, rồi bước đi nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời, ta được ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời.
Những ngày qua, ta quả thật chưa được tắm rửa tử tế.
Cả tâm trí đều đặt cả vào vết thương của Tạ Lĩnh.
Nghĩ đến việc vừa rồi còn dựa sát vào hắn, mặt ta không khỏi nóng bừng.
18
Khi cơ thể mỏi mệt chìm vào làn nước ấm.
Tứ chi và toàn thân đều thư thái.
Ta nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc ấy.
Nhưng một cơn gió đêm thổi qua, khiến ta giật mình lo lắng.
Những câu chuyện ma thuở nhỏ từng nghe lén bỗng ùa về trong đầu.
Rõ ràng đến kỳ lạ.
Toàn thân ta căng cứng, ngay cả làn gió cũng thấy có gì đó đáng sợ.
Bỗng nhiên, một tiếng “soạt” vang lên.
Như thể có thứ gì đó lướt qua sau lưng ta.
Cả người ta nổi da gà.
“Tạ Lĩnh!”
“Ta đây.”
Giọng hắn nghe không rõ xa gần.
Ta sợ hãi, lại lớn tiếng gọi thêm:
“Ngài có thể lại đây không? Vừa rồi hình như có thứ gì đó bơi qua, ta không nhìn rõ, ta hơi sợ!”
Nói đến cuối câu, giọng ta không khỏi nghẹn ngào.
Không phải giả vờ.
Thật sự là sợ.
Tạ Lĩnh im lặng một lúc, rồi trầm giọng đáp:
“Đừng sợ, ta ở ngay sau nàng.”
Ta xoay người trong nước, vội vàng tìm kiếm bóng dáng hắn.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy một thân ảnh cao lớn, đứng thẳng dưới ánh trăng, như hòa làm một với đất trời.
Nỗi sợ trong lòng ta tan biến ngay lập tức.
Nhìn quanh bốn phía, nào có yêu ma quỷ quái gì.
Toàn là ta tự dọa mình mà thôi.
Ta xấu hổ cúi đầu, tìm lời lấp liếm.
“Ta, ta tắm xong rồi.
“Ngài muốn tắm không?”
“……”
Tạ Lĩnh: “Nàng chắc chứ?”
19
Trên đường trở về, ta im thin thít như gà con.
Ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng trước.
Nhiệt độ đêm sa mạc giảm xuống đột ngột.
Tạ Lĩnh chu đáo đến mức mang theo cả quần áo thay cho ta, còn chuẩn bị thêm một chiếc áo choàng.
Hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp áo, truyền đến người ta.
Không cần soi gương, ta cũng biết.
Lúc này, mặt ta chắc chắn đã đỏ như gấc.
Đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên.
Tạ Lĩnh bất chợt phá vỡ sự im lặng.
“Kế hoạch lần này không nói với nàng, là không muốn kéo nàng vào.
“Thánh thượng ban hôn vốn là chuyện bất ngờ, ta chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ nàng bình an.”
Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt.
Mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của chủ soái.
Tạ Lĩnh có thể để tâm phúc hộ tống ta, lại sắp xếp cho ta ở trong soái trướng, đã là nhân từ hết mực.
Huống hồ, ta chỉ là kẻ thế thân.
“Thực ra, Tạ Lĩnh…”
“Chờ mọi việc xong xuôi, chuyện hôn sự của ta và nàng sẽ nhanh chóng được tiến hành. Doanh trại đơn sơ, mong phu nhân đừng chê.”
Hôn, hôn sự?
Ta khẽ ho một tiếng, giả vờ thản nhiên nói:
“Ta không chê, không, ý ta là, ta không gấp. Việc trong quân doanh quan trọng hơn, ngài, ngài cứ… cứ làm việc của mình trước.”
Không ngờ, Tạ Lĩnh khẽ cười.
“Được, là ta sốt ruột.”
Giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai ta.
Hơi thở phả qua, khiến tai ta bắt đầu nóng lên.
Ta lặng lẽ nhích người lên phía trước một chút, kéo giãn khoảng cách.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đưa tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng.
Tạ Lĩnh trầm giọng nói:
“Phu nhân ngồi vững, cẩn thận ngã xuống.”