Ta vừa gả cho Đại Lang nhà họ Bùi không được bao lâu thì chàng đã qua đời vì bệnh tật.
Nhị Lang, người đệ đệ còn trẻ đã tòng quân, thay mặt huynh trưởng ký giấy “hưu thê”.
Ta cầm gói đồ rời đi, nhưng cuối cùng lại quay trở về:
“Tiểu cô còn nhỏ, lão thái thái cũng cần người chăm sóc. Giấy phóng thê ta tạm cất giữ, nhị thúc yên tâm vào quân doanh. Đợi sau này mọi chuyện ổn thỏa, ta rời đi cũng chưa muộn.”
Bùi Nhị Lang lặng lẽ đồng ý.
Sau đó, chàng lên biên ải tòng quân, còn ta ở lại chăm lo gia đình.
Năm năm sau, tiểu cô đã vào trường tư thục, Bùi Nhị Lang trở thành tướng quân, còn ta thì mở quán bán tào phớ ở trấn nhỏ.
Trên phố, có một thư sinh họ Trần đối đãi với ta rất tốt, ta liền về bàn bạc với nhị thúc muốn gả cho thư sinh ấy.
“Nhị thúc đừng lo, thư sinh đã nói, lấy nhau rồi ta vẫn có thể coi là người một nhà, tiếp tục làm ăn, còn có thể chăm sóc tiểu cô…”
Nói đến đây, sắc mặt của Nhị Lang càng lạnh lùng, giọng của ta cũng nhỏ dần.
Bùi Nhị Lang, tuy sinh ra khôi ngô tuấn tú, nhưng ít ai biết rằng chàng có tiếng tàn nhẫn, tuổi trẻ đã tòng quân nên khí chất và tính cách ngông cuồng.
Nghe đồn trên chiến trường, chàng không bao giờ để kẻ địch sống sót, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Từ khi gả vào nhà họ Bùi, trong lòng ta luôn có chút e sợ chàng, cho đến khi chàng ép ta vào gian bếp, ôm chặt ta ngồi trên bàn, ghé sát tai thì thầm:
“Muốn gả cho người khác à? Ta còn tốt hơn tên thư sinh kia nhiều, nàng thử xem…”