Bùi Ý ngẩn người, phản ứng đầu tiên là tưởng mình đang nằm mơ.
Từ khi ra đi tòng quân lúc mười ba tuổi, hắn chưa từng nhận được y phục ấm nào từ nhà gửi đến. Dù chỉ là một đôi bao tay giữ ấm.
Chưa từng mặc áo lót da thú, hắn nào biết lớp áo này lại ấm đến vậy, cổ áo còn được khâu thêm một lớp lông mềm mại. Cả đôi bao chân cũng nhẹ và ấm hơn bất cứ thứ gì hắn từng có.
Người Hiệu Úy trẻ tuổi bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt cay xè.
Trước đây hắn cứ thế mà vượt qua, chưa từng cảm thấy lạnh. Giờ mặc lớp áo lót này mới nhận ra không biết trước đây mình đã làm cách nào để chịu đựng.
“Ba tháng lửa khói liên miên, một bức thư nhà quý hơn ngàn vàng.”
Mỗi ngày đều có người chết, gió biên cương làm lòng người lạnh lẽo, tê tái.
Mỗi lá thư của Tạ Ngọc, hắn đều cẩn thận giữ bên người. Buổi tối, hắn lại đem ra đọc đi đọc lại, dù nội dung rất đơn giản, nhưng lại khiến trái tim băng giá của hắn mềm mại hơn từng chút.
Trong thư kể rằng ở quận Lưu Châu, huyện Vân An, gia đình họ vẫn đang bán đậu hoa.
Quán nhỏ đó có những chén đậu hoa nóng hổi, món canh lòng gà thơm ngon, có thể thêm chút bún, hoặc nhúng bánh vào ăn.
Lão thái thái già nua và tiểu muội muội tinh nghịch đang mong hắn bình an trở về. Tạ Ngọc, cũng đang mong hắn bình an trở về.
Tạ Ngọc, Tạ Ngọc…
Bùi Ý khẽ lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy nó thật dễ nghe. Hắn cũng không nhận ra, khóe môi mình đã nở một nụ cười. Cho đến khi Hàn Anh đứng phắt dậy và nói lớn:
“Bùi Ý, ngươi trông giống hệt tên Vương Đại Đức trong trại chúng ta. Tên ấy nửa năm trước mới cưới vợ, mỗi lần nhận thư của vợ đều cười như con chó ngốc!”
Nụ cười của Bùi Ý lập tức cứng lại trên môi.
…
Sau này, sao hắn lại muốn cưới Tạ Ngọc nhỉ?
Chiến trường tàn khốc, hắn đã quen với sự sống chết. Khi bị vây khốn ở núi Lộc, tuyết rơi trắng xóa, từng người từng người bên cạnh hắn gục xuống.
Đó đều là những huynh đệ kề vai sát cánh, nhưng hắn bất lực. Hắn chỉ có thể gắng sức gọi họ dậy, bảo họ đừng ngủ. Hắn kể cho họ nghe về quán đậu hoa ở huyện Vân An, quận Lưu Châu.
Đó là một quán nhỏ gia truyền, tay nghề điêu luyện, hương vị đậu hoa không nơi nào sánh được.
Rồi hắn còn lấy bức thư của Tạ Ngọc ra đọc cho họ nghe.
Trong cảnh trời đông giá rét, gió tuyết tàn khốc, ở nơi quê nhà, gia đình họ vẫn đang đợi họ trở về, đợi họ ăn một bát đậu hoa nóng hổi, uống một bát canh lòng gà thơm lừng.
Có một tiểu binh tuổi mới mười lăm, không chịu nổi nữa, cậu ấy nhìn Bùi Ý và nói:
“Ca, ta cũng muốn ăn đậu hoa.”
Nói xong thì người liền tắt thở. Bùi Ý khóc, nước mắt đóng băng trên mặt, gió thổi qua, đau nhức đến thấu xương.
Hắn chợt thấy nhớ nhà da diết, muốn được ăn bát đậu hoa đó, muốn gặp lại lão thái thái, gặp lại muội muội, và cũng muốn gặp Tạ Ngọc.
Khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nếu có thể sống mà trở về, hắn sẽ cưới Tạ Ngọc.
Nàng là quả phụ, tuổi xuân bị phung phí tại nhà họ Bùi hắn thì hắn phải có trách nhiệm với nàng.
Và dường như, hắn không thể sống thiếu nàng.
Ba năm rưỡi trôi qua, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, hắn giờ đã trở thành vị Hiệu úy nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn.
Ngay cả Bùi Ý cũng tự thấy bản thân thật đáng sợ.
Làm sao hắn có thể xuống tay với mấy ngàn phụ nữ và trẻ em như vậy?
Không giết, lại chẳng thể giữ, lưu họ lại thì lãng phí lương thực, mà còn để lại nguy cơ tiềm ẩn.
Hắn nhớ lại ánh mắt oán hận của những đứa trẻ và phụ nữ người Hồ Mãn, chỉ mong muốn xé xác hắn, uống máu hắn.
“Người không cùng dòng giống, tất phải diệt trừ.”
Bùi Ý đã trải qua cả đêm trằn trọc, mơ thấy những đứa trẻ người Hồ đã chết quay lại ám hắn, rồi hắn chạy trốn vào một quán đậu hoa. Hắn thấy Tạ Ngọc đang đứng đó, nở nụ cười dịu dàng:
“Cơm nấu xong rồi, Nhị thúc mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon.”
Mọi thứ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, hắn ngồi trước mặt nàng, ăn xong bát đậu hoa và khóc.
Vì chuyện thảm sát tù binh, khi vào kinh để nhận phong thưởng, hoàng thượng đã bỏ sót hắn.
Bùi Ý không hề cảm thấy oán giận hay bất mãn.
Hắn thậm chí còn nghĩ, thế này cũng tốt. Hắn có thể tháo bỏ chiến giáp, trở về thương lượng với Tạ Ngọc, rồi cưới nàng, họ có thể cùng nhau quản lý quán đậu hoa.
Nhưng cuối cùng, hoàng thượng lại bất chợt nhớ ra và triệu hắn vào cung. Không những phong cho hắn làm tướng quân, còn định phong cho quả phụ trong nhà một tước hiệu.
Bùi Ý khẽ nhướng mắt, lạnh lùng từ chối không một chút do dự
Nếu Tạ Ngọc nhận tước hiệu cáo mệnh thì cuộc đời này của họ sẽ không bao giờ có thể chung đường nữa.
Bùi Ý trở về nhà, mang theo Hàn Anh và những người khác cùng về.
Tạ Ngọc đang bê bát đậu hoa , đứng dưới ánh nắng ấm áp mà ngơ ngác.
Hắn muốn cưới nàng, nhưng lúc này chưa thể nói ra.
Giờ đây, hắn đã là một vị tướng quân, việc cưới quả phụ trong nhà sẽ không tránh khỏi sự soi mói của thế gian. Điều quan trọng hơn, hắn sợ sẽ làm nàng hoảng sợ.
Hắn tự nhủ bản thân phải từ từ, cẩn thận từng bước.
Tạ Ngọc đối xử với hắn rất tốt, dù họ không quen biết nhau lâu, nhưng nàng như một người hiền thê dịu dàng đi theo hắn, cầm lấy áo giáp của hắn, mang đi đôi giày hành quân của hắn.
Nàng luôn miệng nói rằng tối sẽ đun nước cho hắn tắm, còn nói đã may một bộ quần áo mới cho hắn.
Cảnh tượng ấy, ấm áp và gần gũi, chẳng khác gì giấc mộng của hắn. Từ khi trở về nhà, trái tim Bùi Ý như mềm lại từng ngày.
Hắn nghĩ, có lẽ chính Tạ Ngọc cũng không biết rằng trong lòng nàng đã có hắn. Mọi việc nàng làm, đều giống như điều mà một người thê tử làm cho trượng phu của mình vậy.
Hắn biết mình đang ngủ trong phòng của Tạ Ngọc, và chiếc yếm bỏ quên dưới gối, nàng quên mất.
Chiếc yếm đó, hắn đã nhặt lên quan sát hồi lâu, nhìn kỹ mà mặt đỏ bừng, lòng rối loạn.
Sau khi đi dự tiệc và uống rượu trở về, Tạ Ngọc đã giúp hắn pha trà, còn nói sẽ may cho hắn bộ đồ mới.
Bùi Ý viện cớ đo kích thước, để nàng đến gần hắn hơn, hơn nữa.
Hai người sát lại gần nhau, hắn cúi đầu ngửi thấy hương thơm của dầu hoa quế trên mái tóc của nàng, giống hệt như mùi trong căn phòng mà hắn đang ở.
Từ khi trở về nhà, hắn luôn ngủ rất an ổn trong căn phòng ấy.
Nửa tháng sau, vì vụ buôn lậu quân hỏa, hắn lại phải quay về kinh thành.
Trong những ngày bận bịu không thể ngơi nghỉ kia thì hắn nhận được thư của Tạ Ngọc, hỏi khi nào hắn có thể quay lại huyện Vân An.
Bùi Ý mỉm cười, trong lòng tràn đầy niềm vui khó tả. Quả nhiên, Tạ Ngọc trong lòng cũng có hắn.
Biết được điều đó, hắn không muốn chờ đợi thêm nữa. Ánh mắt hắn hơi nheo lại, thần sắc thoáng hiện vẻ u ám.
…
Thái tử đến Giang Châu, hắn chủ động xin đi theo hộ giá. Việc này chẳng khác gì công khai đắc tội với Phùng Kế Như và Khang Vương.
Hắn cần có một chỗ dựa vững chắc, không chỉ vì chính mình, mà còn vì Ngọc nương.
Thái tử bị truy sát, hắn dẫn dụ đám thích khách và toàn thân trở về an toàn không rơi một cọng tóc.
Chuyện nực cười, từ mười ba tuổi đã nhập ngũ, một vị tướng quân sống sót qua bao trận mạc nơi biên cương, chẳng lẽ lại không thể toàn thân trở về?
Hắn cố ý để Thái tử chờ hai ngày ở đình nghỉ chân. Bởi lẻ chỉ khi con người trải qua những thăng trầm lớn, tâm trí bất ổn, mới hiểu được giá trị của sinh mệnh. Chỉ khi đó, họ mới biết quý trọng kẻ cứu mình.
Và Tạ Ngọc chính là ân nhân cứu mạng của Thái tử do hắn đã an bài từ trước. Với mối quan hệ này, hắn lại tỏ ra thành tâm thật ý thì sau này có Thái tử đứng ra làm mai, Hoàng hậu chỉ hôn, tất cả đều là chuyện sớm muộn.
Bùi Ý đủ tàn nhẫn với chính mình, hắn tự đâm chính mình bị thương, khắp người toàn là máu.
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Ngọc bận rộn trước sau, rơi nước mắt vì thương hắn, hắn cảm thấy cho dù có thêm vài nhát đao nữa cũng chịu được.
Ngọc nương, nàng không biết đâu, tất cả những gì ta làm, con đường ta đã sắp đặt, từng bước từng bước, đều là để chúng ta có thể đường hoàng ở bên nhau trong tương lai…
Bùi Ý nắm chặt tay nàng.
Nhưng hắn không ngờ rằng, phản ứng của Tạ Ngọc lại lớn đến vậy.
Nàng nói nàng muốn lấy Trần tú tài, và hai người đã bàn bạc chuyện này với nhau rồi.
Trong chốc lát, Bùi Ý cảm thấy thất vọng, mắt hắn đỏ hoe nhưng cảm giác cả người lạnh lẽo như thể vừa rơi vào hầm băng.
Nàng không thích hắn sao?
Bao nhiêu tính toán, không tiếc dấn thân đụng chạm vào chốn nguy hiểm, cả gan lừa dối quân vương, thậm chí bị thương, để rồi nàng nói nàng muốn lấy Trần tú tài.
Ngực đau, vai đau, cả thắt lưng cũng đau.
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hạ quyết tâm. Nàng muốn lấy tên tú tài kia ư? Kiếp sau đi!
Không, kiếp sau cũng không được!!!
…
Sau khi thương tích hồi phục, hắn ép Tạ Ngọc phải thừa nhận tình cảm của mình. Việc đầu tiên khi trở lại kinh, hắn đã tìm người mai mối cho tên Trần tú tài kia.
Trần tú tài không muốn?
Hắn cười khẩy, thủ đoạn của hắn còn nhiều lắm.
Cuối cùng, lúc này ở phủ trong tướng quân, hắn đang vẽ mày cho tân nương của mình, ngoài cửa, hoa ngọc lan nở rộ, bóng cây lay động.
Tạ Ngọc không vui nói:
“Chàng tính kế với ta từ khi nào?”
Bùi Ý cười đáp, không biết nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có vẻ như nàng chưa từng nhận ra rằng nàng đã đánh mất một chiếc yếm.
Gã “lưu manh trộm hương” này tối nay tính kể rõ mọi chuyện với nàng.
Ngọc nương, đời này dài đằng đẵng, thế gian lạnh lẽo, nhân gian trong mắt ta chỉ là một mảng hoang tàn, nhưng duy chỉ khi gặp nàng, ta mới thấy được mùa xuân.
End