Ánh mắt hắn khẽ động, nhưng không hề buông tay. Ngược lại, cánh tay đang ôm ở eo ta siết chặt hơn, cả người ta lập tức bị nhấc bổng lên, hắn bước tới một bước và đặt ta ngồi lên bếp lò.
Một tay hắn ôm chặt lấy eo ta, tay kia vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt ta.
Ta vùng vẫy nhưng không thoát được, giận dữ hét lên:
“Nhị lang! Ngươi điên rồi sao! Thả ta xuống.”
Lòng bàn tay thô ráp của hắn chạm vào mặt ta, đôi mắt hắn sâu thẳm như biển cả, rồi lại trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt mờ ảo như sương. Hắn ghé sát tai ta, thì thầm như vỗ về:
“Muốn gả cho người khác à? Ta mạnh hơn tên tú tài đó nhiều, nàng thử xem…”
Chỉ một câu nói, khiến cả người ta tê dại, cơ thể run rẩy:
“Nhị lang, ta là tẩu tử của ngươi.”
“Ừ, ta biết.”
“Huynh mất, thúc lấy tẩu tử sẽ bị xử trảm, ngươi có biết không?”
Mặt ta trắng bệch, giọng nói run rẩy vì sợ hãi. Hắn lại đột nhiên bật cười, một tay vuốt ve tai ta:
“Nàng đang lo lắng chuyện đó?”
Theo luật lệ từ xưa đến nay, huynh chết mà tiểu thúc lấy tẩu tử là không hợp lễ giáo. Dù rằng trong dân gian, chuyện như vậy không phải hiếm, nhưng luật lệ ấy hầu như chưa từng khiến ai phải chịu hình phạt thật sự.
Nhưng tình huống của chúng ta lại khác, bởi vì Nhị lang giờ là một quan lớn trong triều đình, thân cận với hoàng đế, mỗi hành động đều bị dõi theo. Nếu vì chuyện này mà hắn bị kéo xuống, thì sự nghiệp của hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Hắn đã trải qua biết bao trận mạc, dùng máu xương của mình mà từng bước đi lên, giờ mới có thể đứng trên đỉnh cao, ta sao có thể là người khiến hắn thân bại danh liệt được.
Sự hoảng sợ lan tỏa, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Không được, chúng ta không thể. Ai cũng có thể, nhưng chúng ta thì không.”
Ta lắc đầu liên tục. Ánh mắt hắn trở nên mềm mỏng hơn, cười nhẹ, giọng nói êm ái:
“Ta chỉ hỏi nàng có muốn gả cho ta hay không. Nếu nàng muốn, mọi thứ đều không cần nàng lo lắng, chỉ chờ gả cho ta là được.”
Ánh mắt hắn kiên định, không cho phép ta phản kháng hay dối lòng. Ta cắn môi, lắp bắp:
“Ta… ta không biết. Ta đã đồng ý gả cho tú tài rồi, ngô…”
Lời nói chưa dứt, cánh tay ở eo bỗng siết chặt, và môi hắn áp xuống môi ta, mạnh mẽ và quyết đoán.
Ta vùng vẫy không thoát, tim đập loạn nhịp, toàn thân mềm nhũn, ngã vào vòng tay hắn.
Một lúc lâu sau hắn mới chịu buông ra, hơi thở cũng dồn dập và kìm nén. Ta thở hổn hển, không còn chút sức lực mà nằm mềm oặt trong lòng hắn.
“Vừa rồi ta chưa nghe rõ, nói lại cho ta nghe lần nữa, nàng muốn gả cho ai, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Giọng nói của hắn đã trở nên khàn đục, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của ta, ánh mắt như một con sói đầy dục vọng.
Ta bật khóc:
“Gả cho ngươi, ta muốn gả cho ngươi, Nhị lang, tha cho ta đi.”
Cuối cùng hắn cũng hài lòng, khẽ nhếch miệng cười, ôm chặt ta vào lòng:
“Là chính miệng nàng nói đấy, không được hối hận.”
Sau trận náo loạn đó, mặt ta đỏ bừng nhanh tay đẩy hắn ra, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi bếp. Nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, làm sao ta có thể mở ra được.
Ta ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Nhị lang. Hắn chỉ khẽ nhướng mày:
“Không liên quan đến ta.”
…
Đợi đến khi Tiểu Đào trở về, cứu ta và hắn ra khỏi bếp, ta chỉ biết cúi đầu mà vội vã chạy lên lầu.
Tiểu Đào nghi hoặc hỏi:
“Ơ, ai khóa cửa nhốt hai người trong bếp vậy?”
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Nhị lang:
“Lão thái thái đâu rồi?”
“Ở trước cửa phơi nắng.”
“Ta đi giúp bà ấy xoa bóp vai.”
…
Nửa năm sau, tiệm đậu hoa của nhà họ Bùi được sang nhượng lại cho Triệu đại thúc và A Hương.
Những bí quyết làm dầu ba hợp, nước sốt bí truyền, tất cả đều được dạy lại cho họ.
Bùi Nhị lang lần này từ kinh thành trở về, dẫn chúng ta đi theo hắn lên kinh.
Đồ đạc đã được thu xếp xong, khi chúng ta chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên đại cô Bùi Mai nghe được tin gì đó, vội vàng dẫn theo con gái Duẫn Nương chạy tới, quỳ phịch xuống đất.
“Nhị lang, tỷ cầu xin đệ, đệ hãy đưa Duẫn Nương đi theo, đừng quay trở về nữa.”
Duẫn Nương mới chín tuổi, vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở, cánh tay lộ ra đầy vết bầm tím.
Những ngày tháng của Bùi Mai ở nhà chồng không hề dễ dàng, một phần cũng do Nhị lang.
Dường như nhà họ Chu đã sớm nhìn rõ rằng Nhị lang không màng gì đến người đại tỷ này của mình, họ không thể nào lợi dụng được gì từ nàng ta nên mới lòi mặt chuột ra.
Đặc biệt là lần trước Chu công tử bị Nhị lang mắng mỏ, mặt mũi chẳng còn.
Bùi Mai chỉ có một đứa con gái là Duẫn Nương, trong khi Chu công tử có hai người thiếp, mỗi người đều sinh một trai một gái.
Nàng vốn là người cứng cỏi, bản thân có thể chịu đựng mọi lời sỉ vả của mẹ chồng, sự khinh miệt của em dâu, và sự lăng nhục từ chồng. Nhưng nàng ta không đành lòng để Duẫn Nương cũng phải sống như vậy.
Tuy nhiên, Bùi Nhị lang từ trước đến nay vẫn là người cứng rắn. Ánh mắt hắn lướt qua Duẫn Nương, không có chút ấm áp nào.
Duẫn Nương sợ hãi, lùi lại một bước.
Ta cũng không tiện quyết định thay hắn, vì dù sao đây cũng là chuyện của tỷ đệ bọn họ.
Quả nhiên, Nhị lang chậm rãi nói:
“Ta bận rộn, không thể chăm lo cho gia đình.”
Lão thái thái đã lên xe ngựa, từ bên trong màn xe, dường như nhìn thấy Duẫn Nương, bà đột nhiên run rẩy gọi một tiếng:
“Đại nha.”
Nhị lang thoáng dừng lại, ta khẽ kéo tay áo hắn:
“Ta không bận, ta có thể chăm sóc cho người nhà.”
Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt đầy ẩn ý, nụ cười khẽ hiện trên môi:
“Được.”
Trên đường trở về kinh thành, ta luôn nghĩ về chuyện Trần tú tài từ khi vào kinh ứng thí, dường như bặt vô âm tín, không có chút tin tức nào.
Ta hỏi Bùi Nhị lang, hắn lại chỉ cười khẽ:
“Rồi sẽ gặp thôi.”
Mãi đến khi vào kinh thành, ta mới biết rằng Tràn tú tài đã bị người ta bắt rể ngay tại bảng vàng, trở thành con rể của Lễ bộ Thị lang.
Ta ngớ người một lúc.
Nghe nói, mối hôn sự này cũng là do Bùi tướng quân đứng ra lo liệu.
Trần tú tài mắt đỏ hoe nhìn ta, môi mấp máy nhưng chẳng thốt nên lời.
Hắn có lẽ cho rằng ta hận hắn. Nhưng kỳ thực, ta hận Bùi Nhị lang.
Tối đó, ta tức giận dồn dập đánh hắn từng cái một:
“Ngươi sao lại làm ra chuyện này?”
Hắn nắm cằm ta, thở gấp:
“Chuyên tâm một chút, không được nghĩ về nam nhân khác, cho dù là ta làm việc ấy, nhưng nếu hắn không có lòng, ai có thể ép hắn vào động phòng?”
…
Trần tú tài đã thành thân, còn nàng góa phụ họ Ngô kiên quyết lên kinh cũng đã cưới chồng, bụng đã mang thai rồi, Hàn tiểu tướng quân hằng ngày bận rộn phục vụ, giúp đỡ luôn chân luôn tay.
Tiểu Đào còn có chút hậm hực:
“Đây không phải là điều ta muốn thấy.”
Còn ta, cũng đến kinh thành để thành thân.
Thái tử làm người chứng hôn, Hoàng hậu ban hôn.
Hoàng hậu đương triều cứ khăng khăng nói rằng ta rất giống tiểu muội đã mất của người, gặp nhau mà như thân thiết từ lâu, ngườirơi vài giọt lệ rồi nhận ta làm nghĩa muội, còn đổi họ của ta thành họ của nhà mẹ đẻ của người, gọi là Thiệu Ngọc.
Kể từ đó, cái tên Tạ Ngọc chỉ còn tồn tại ở xa xôi tại huyện Vân An, phủ Đào Châu.
Bùi Ý, quan viên nhị phẩm ở kinh thành, Võ Vệ tướng quân, sau khi hạ triều thì ngồi vẽ lông mày cho thê tử, đôi mắt nghiêm túc của chàng dường như cất giấu cả khung cảnh xuân xanh.
Ta không biết nghĩ đến điều gì mà buột miệng nói:
“Chàng cố ý.”
“Hử?”
Chàng nâng cằm ta, chăm chú nhìn, khóe môi cong lên:
“Phu nhân nói gì?”
“Chàng đã để ý đến ta từ trước rồi.”
“Ừ.”
“Từ khi nào chàng bắt đầu tính kế ta?”
“Ngoan, tối ta nói cho nàng.”
Bên ngoài, ngọc lan nở rộ, những cánh hoa xanh trắng rơi rụng, hương thơm thoảng qua mũi.
Ta dùng sức đấm chàng, chàng cười khẽ, nắm lấy tay ta:
“Sức lực ngày càng lớn rồi, tốt lắm.”
(Chính văn hoàn)
[Phiên ngoại: Bùi Ý]
Bùi Ý từ nhỏ đã biết rằng mình trong nhà không được coi trọng.
Lão thái thái thương đại tỷ, còn đại ca từ khi sinh ra đã ốm yếu nên cha mẹ chỉ quanh quẩn bên cạnh lo lắng săn sóc cho huynh ấy.
Khi mười ba tuổi, hắn gia nhập quân doanh ở biên ải phía Bắc, sống lẫn trong đám đàn ông thô lỗ hơn hắn rất nhiều, nghe họ chửi thề, xem họ đánh nhau, miệng lưỡi toàn là những lời tục tĩu.
Còn hắn là đứa bị gọi đến thì đến, bị đuổi đi thì đi. Hắn chỉ là tân binh nên mỗi khi không nghe lời còn bị đá một cú đau đớn.
Thân thể hắn luôn cường tráng, chỉ là đến năm thứ hai ở quân doanh, hắn bị một trận ốm lớn, có lẽ là do không hợp thủy thổ lâu ngày, cũng có thể do lạnh quá.
Sau đó, hắn sốt cao không hạ nằm mê man, trong giấc mơ thấy rất nhiều chuyện thời thơ ấu.
Trước khi nhà mở tiệm buôn bán, cuộc sống thực sự rất khó khăn. Đại tỷ lại là người thích khoe khoang, cái gì cũng muốn dùng thứ tốt nhất. Đại ca còn đi học tư thục, không thể không tiêu tốn tiền bạc.