19
Việc Dung Vương gia đột nhiên xuất hiện ở Lạc thành đã phá tan toàn bộ kế hoạch của Thẩm Yến.
Trải qua kiếp trước, ta đương nhiên biết Dung Vương gia sẽ đến.
Cả màn kịch hôm nay đều là do ta cố tình dàn dựng.
Thẩm Yến nghĩ rằng mình đã đỗ trạng nguyên, có thể cao gối ngủ ngon, nhưng hắn đã quên rằng trên đời này còn có trời cao đất rộng, nhân ngoại hữu nhân.
Dung Vương gia tiếp nhận vụ án của Tạ huyện lệnh, điều tra một hồi thì phát hiện ra việc Thẩm Yến bày mưu vu khống Tạ huyện lệnh.
Tạ huyện lệnh lập tức được tuyên bố vô tội và được thả ra.
Còn Thẩm Yến…
Mặc dù vẫn là trạng nguyên, nhưng đã bị tước bỏ quyền khâm sai đại thần, cảnh ngộ nhục nhã vô cùng.
“Những việc xảy ra ở Lạc thành, bổn vương sẽ viết tấu chương trình lên hoàng thượng.
Thẩm trạng nguyên, ngươi cứ chờ xem ngươi sẽ bị xử lý thế nào.”
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức tái mét, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Dù nói là chờ xem xét, nhưng hắn biết… hắn đã hết đường cứu.
Hắn tính toán trăm phương ngàn kế, cũng không tính được rằng Dung Vương gia lại đột ngột xuất hiện ở Lạc thành.
Nếu biết trước…
Nhưng đời không có chữ “nếu.”
20
“Dung Vương gia không lâu nữa sẽ rời Lạc thành, ngươi cũng sẽ đi theo chứ?”
Ta nhìn Hách Kỳ, người đã cùng theo đoàn của Dung Vương gia đến Lạc thành, có chút ngạc nhiên.
Kiếp trước… hình như Hách Kỳ không có trong đoàn của Dung Vương gia.
“Ngươi là vì… ta nên mới đến sao?”
Hách Kỳ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt có chút mâu thuẫn:
“Cũng không hẳn là vậy.”
Dù đa phần là vì…
Ta nhìn đôi tai đỏ bừng của hắn, cũng không vạch trần:
“Phụ thân nhớ ngươi lắm, ngươi có muốn về nhà một chuyến không?”
Hách Kỳ sững người khá lâu mới phản ứng lại, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi:
“Về… về nhà?”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu, “Đi không?”
“Đi!”
21
Hách Kỳ ở lại Tống phủ hai ngày, mỗi ngày đều như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào, giống như những chiếc bánh hoa quế mà Kiều Kiều từng tặng hắn, ngọt ngào đến khó quên.
“Dung Vương gia đã tiếp quản nhiệm vụ khâm sai, có lẽ sẽ bận rộn rất lâu.”
Trước khi đi, Hách Kỳ có chút lưu luyến:
“Ngươi đợi ta thêm chút nữa nhé.”
Hiện tại triều đình không yên ổn, hoàng thượng tuổi đã cao, sức khỏe ngày càng yếu.
Lần này, Dung Vương gia quyết tâm tạo thành tích trên con đường khâm sai.
Hách Kỳ đi theo đoàn của Dung Vương gia, tức là đã ngầm chọn phe.
Ta gật đầu, đưa cho Hách Kỳ một chiếc túi hương nhỏ:
“Ngươi đã tặng ta ngọc bội, đây coi như là lễ đáp lại.”
Hách Kỳ cẩn thận nhận lấy, nâng niu nhìn mãi không thôi, cứ như hắn đang cầm báu vật vô giá vậy.
Ta nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, vỗ nhẹ vào hắn một cái, “Đừng nhìn nữa!”
Hách Kỳ không giận, trịnh trọng treo túi hương lên thắt lưng, nhìn ta lần cuối, sau đó quay người rời đi với bước chân vững chãi.
22
Tin tức về chuyện của Thẩm Yến truyền đến kinh thành, nghe nói hoàng thượng thực sự đã nổi trận lôi đình.
Khi tin tức tiếp theo truyền về Lạc thành, thì đó là việc Thẩm Yến bị bổ nhiệm làm huyện lệnh của một huyện xa xôi là Thanh huyện.
Như vậy, mọi hoài bão của Thẩm Yến coi như đã chết từ trong trứng nước.
Huyện lệnh của một huyện nhỏ xa xôi, một khi đến đó, có thể cả đời sẽ không thể quay về kinh thành nữa.
Vị tể tướng quyền lực khuynh đảo triều đình kiếp trước, cuối cùng đã phải bước trên một con đường khác.
Ngày Thẩm Yến rời đi, ta dẫn Thúy Trúc đến xem, không có lý do gì khác, chỉ đơn giản là để nhìn thấy cảnh hắn thê thảm.
Hai cỗ xe ngựa, vài quan sai đi theo, cảnh tượng vừa thê lương vừa nhục nhã.
Khi ta định quay người rời đi, lại vô tình thấy một người quen.
Lưu Yên Yên…
Không ngờ kiếp này hai người họ vẫn gặp nhau.
Có thể nói là duyên số chẳng cạn.
Kiếp trước, khi hai người gặp nhau, Thẩm Yến đã là tể tướng phong lưu, còn Lưu Yên Yên thì là danh kỹ nổi tiếng khắp Lạc thành.
Một người phong lưu, một người có tài, đúng là hợp nhau vô cùng.
Nhưng… Lưu Yên Yên là người có con mắt rất cao.
Không biết kiếp này, với chức huyện lệnh nhỏ bé của Thẩm Yến, liệu hắn có đủ để khiến nàng hài lòng không.
“Đi thôi.”
Ta dẫn Thúy Trúc quay đi, phía sau, hai cỗ xe ngựa từ từ rời khỏi thành, hướng về một nơi hoàn toàn trái ngược.
23
Thanh huyện, trong phủ huyện lệnh.
Sau một thời gian làm huyện lệnh, Thẩm Yến đã quen với cuộc sống bình lặng nơi đây.
Dù sao huyện lệnh cũng là quan, ăn mặc không thiếu, lại là chốn xa xôi, chẳng ai đến quản, hắn như một “hoàng đế con” ở nơi này, nói gì cũng là luật.
Chỉ có điều duy nhất không khiến hắn vừa lòng là trong nhà chẳng được yên ổn.
Lưu Yên Yên tiêu ngân lượng quá hoang phí.
Thẩm Yến từng nhiều lần nhắc nhở nàng, nhưng mỗi lần mở miệng, Lưu Yên Yên đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt.
“Thẩm Yến, ta là thê tử của ngươi, ngay cả ngân lượng ta tiêu ngươi cũng không lo nổi, ngươi tính là gì là nam nhân?”
Thẩm Yến là người trọng sĩ diện, mỗi khi nghe đến câu này, hắn không còn dám nói gì thêm để bảo Lưu Yên Yên tiết kiệm nữa.
Nhưng Lưu Yên Yên cứ như một cái hố không đáy, tiêu ngân lượng không biết mệt.
Lương tháng của Thẩm Yến chẳng đủ cho nàng tiêu pha.
Dần dần, dưới sự xúi giục của Lưu Yên Yên, Thẩm Yến bắt đầu vơ vét của cải của dân chúng, làm những việc tham ô, bất chính.
Chuyện này đã làm một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
Sau khi nếm mùi lợi lộc, Thẩm Yến không còn muốn dừng lại, dù sao ở đây trời cao hoàng đế xa, ai có thể đến quản hắn?
Thẩm lão phu nhân từng khuyên can, khuyên không được thì mắng.
Nhưng đều vô ích, bà tuổi đã cao, muốn quản cũng không quản nổi nữa.
Nhìn thấy Thẩm Yến cướp bóc của dân chúng, làm hại bách tính, bà tức giận đến phát bệnh.
Thẩm Yến chỉ cho đại phu khám vài lần, sau đó không còn quan tâm nữa.
Trong lòng hắn, việc tiền đồ sáng lạn của hắn bị chặt đứt, bị điều đến một huyện nhỏ làm huyện lệnh, Thẩm lão phu nhân phải chịu phần lớn trách nhiệm!
Lưu Yên Yên vốn không phải người tốt, thấy Thẩm Yến không đoái hoài, nàng cũng chẳng muốn quan tâm.
Đoàn của Dung Vương gia đi đến đâu đều bắt được tham quan, sửa oan án đến đó, giành được rất nhiều danh tiếng tốt.
Khi đến Thanh huyện, vừa khéo gặp lúc Thẩm lão phu nhân qua đời.
Thẩm Yến vốn định cuốn chiếu qua loa chôn cất cho xong việc, nhưng không ngờ lại đụng phải Dung Vương gia.
Thẩm Yến đã có tiền án, những chuyện xảy ra ở Thanh huyện trong thời gian qua bị Dung Vương gia điều tra ra ngay lập tức.
“Huyện lệnh Thẩm, ngươi tham ô hối lộ, bỏ mặc mẫu thân chết dần chết mòn, không xứng làm quan triều đình!”
Ngày bị kết án, Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên cao, đầu óc mơ hồ, bị quan sai lôi đi.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: Hắn không đáng bị thế này, không nên kết cục như vậy!
Trong ngục tù tăm tối, Thẩm Yến mơ màng nằm mơ suốt mấy ngày liền.
Trong giấc mơ, hắn vẫn là trạng nguyên, còn làm khâm sai, rồi từng bước thăng tiến trên triều đình, cuối cùng trở thành tể tướng quyền khuynh thiên hạ!
Trong mơ, Thẩm Yến cười rạng rỡ.
Tỉnh dậy, hắn nhìn vào căn phòng ngột ngạt bẩn thỉu của ngục tù, lòng trào dâng bao cảm xúc, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Tất cả trong mơ đều vô cùng chân thực, nửa đầu giấc mơ thậm chí trùng khớp với cuộc đời hắn!
Chỉ khác một điều… trong mơ, hắn cưới Tống Nguyệt Kiều.
Nhờ có Tống Nguyệt Kiều, dù gia đình sa sút nhưng cuộc sống của hắn vẫn tốt đẹp, không lo ăn mặc, không cần vác bao tải, chỉ cần đọc sách, sống cuộc đời thanh nhàn.
Vì có Tống Nguyệt Kiều, hắn không bỏ rơi mẫu thân để có ngân lượng đi thi, và cũng không có những chuyện sau này, hắn dễ dàng tiến vào triều đình, thỏa chí tung hoành…
“Hahaha”
24
Thẩm Yến phát điên.
Khi nghe Hách Kỳ mang tin tức này về, ta chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi nhanh chóng quên đi.
Đối với ta, Thẩm Yến đã là người không còn liên quan, buông bỏ được, ta cũng đã thanh thản.
“Ngươi nói muốn nhà họ Tống chuyển lên kinh thành?”
Hách Kỳ mím môi, nghiêm túc gật đầu:
“Chúng ta thành thân xong, phụ thân và mẫu thân không có ai chăm sóc, đương nhiên phải theo chúng ta vào kinh.”
“……”
“Ta đã bao giờ đồng ý thành thân với ngươi đâu?”
Hách Kỳ nghe vậy, trợn tròn mắt, lúng túng vô cùng, nhìn đến tội nghiệp.
Chỉ sau một khoảnh khắc, ta đã mềm lòng:
“Được rồi, được rồi, thành thân, dọn nhà.”
Hách Kỳ quay mặt đi, khóe môi khẽ nhếch lên một chút rồi biến mất ngay, như chưa từng có.
“Kiều Kiều.”
“Hửm?”
Ta vừa quay người lại đã bị kéo vào vòng tay rộng lớn của hắn, động tác nhẹ nhàng đến mức không tưởng.
“Đời này có được nàng, thật là phúc ba đời của ta.”
Ta sững sờ, rồi bật cười:
“Ta cũng vậy.”
(Truyện hoàn)