Phụ thân của ta là một vị đại tướng quân uy danh lừng lẫy, chiến công hiển hách.
Phó tướng vì phụ thân ta mà chắn tên, trước lúc lâm chung đã giao phó con gái duy nhất của mình cho ông, thế là ông mang về cho ta một muội muội.
Từ đó, đồ ăn ngon, Hứa Uyển ăn trước.
Áo mới, Hứa Uyển mặc trước.
Nhà tốt, Hứa Uyển được xem trước.
Mọi rắc rối mà nàng ta gây ra, đều do ta phải gánh chịu.Mọi người đều tán tụng phụ thân ta trọng tình trọng nghĩa.
Không ai quan tâm rằng ta đang từng chút một bị lấy đi tất cả mọi thứ.
Ta đã khóc, đã oán than, cuối cùng chỉ đổi lại sự thất vọng và quở trách của cha.
“Đừng vô lý như thế, ngươi vốn nên nhường cho Uyển Nhi.”
Sau này, ta và Hứa Uyển cùng bị gian tế của địch quốc bắt đi, nhưng phụ thân không chút do dự mà cứu Hứa Uyển trước.
Gian tế khẳng định rằng nàng ta mới là con ruột của ông ta, nên đã vứt bỏ ta xuống vách núi vì cho rằng ta vô dụng.
Mười năm sau gặp lại, phụ thân là đại tướng quân bình loạn.
Còn ta, là kẻ phản nghịch mà ông ta phải dẹp loạn.