Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG Chương 7 TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG

Chương 7 TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG

9:05 chiều – 24/08/2024

19

Quán trọ sáng sủa, dù là ban đêm, vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Tạ Lâm vẫn chưa trở về. Ta ngồi bên bàn nấu trà, vẫn là loại trà an thần. 

Tạ Lâm luôn cho người thân tín ở bên cạnh ta, người đó nói với ta, công tử trí tuệ như thần, sự việc xảy ra đột ngột, không kịp dặn dò trực tiếp, chàng chỉ bảo ta đợi chàng.

Vậy ta sẽ đợi chàng. Nhưng người ta đợi được đầu tiên, lại là Ngụy Hầu. 

Ta không ngăn cản chàng. Đến nước này, một đời vương hầu, lại chỉ dám đứng ngoài rèm châu, không dám bước thêm một bước. Thật ra như vậy là tốt nhất. Vì ta cũng không muốn gặp lại chàng.

Chỉ là có một số chuyện, cần phải có một cái kết. Gió thổi vào đại sảnh, Ngụy Hầu bắt đầu từ tốn trình bày.

“Khi Tiết gia dùng nàng thay thế trong mối hôn nhân này, ta vô cùng giận dữ, cảm thấy mình bị coi thường nên đã lạnh nhạt với nàng suốt mấy năm. Đến khi ta nhận ra nàng tốt đến nhường nào thì nàng đã không còn cười với ta như trước nữa. “

“Ta, Ngụy Tuấn, vì làm vương hầu quyền cao chức trọng nhưng bị đồn rằng đã giết cha giết huynh, tự cảm thấy mình bị trời cao khinh miệt. Nhưng ta lại có được may mắn lớn nhất là khi ban đầu có nàng làm thê tử. Chỉ là ta trẻ tuổi kiêu ngạo, không biết trân trọng.”

Con đậu xanh kiểu gì cũng bê truyên này về nhà nó, mn lưu ý nhé 

“Khi nàng bị quân địch bắt giữ ở Nghiệp Thành, đó là điều ta hối hận nhất trong đời. Ta chinh chiến nhiều năm chưa từng thua trận, ngạo mạn tự tin rằng mình có thể quay lại kịp, có thể đến đón nàng, ai ngờ, trên đường trở về Nghiệp Thành, ta gặp phải lở núi chắn đường, cuối cùng vẫn chậm trễ một ngày. Ta không thể kịp thời cứu nàng.”

“Vương tộc lấy mạng nàng, buộc ta phải đổi lấy ba thành để cứu nàng. A Uẩn, ta không thể đổi. Hắn mỗi lần chiếm được một thành đều thảm sát dân chúng, mà nay hắn lại đòi ba thành dân chúng đó, ta nhận mệnh từ thiên tử, với tư cách là vương hầu, ta không thể đổi.  Ta không còn cách nào khác, Tiết Uẩn.”

Từng lời như nhát dao khắc vào tim, chàng ho khan ra máu. Chàng quay đầu, toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn trào.

Chàng tự nhận là hùng chủ trong loạn thế, tên tuổi được ghi vào sử sách. Nhưng kể từ khi nàng chết, Ngụy Tuấn quay lại nhìn giang sơn, chàng không hổ thẹn với thiên hạ, chỉ có lỗi với Tiết Thập Thất Nương.

Ta nhẹ nhàng nói:

“Quân Hầu, ngài biết ta chết như thế nào không?”

Ta không chờ chàng trả lời, chỉ bình tĩnh kể lại, chỉ có âm cuối lộ ra một chút run rẩy: 

“Vương tộc hận ngài đến tận cùng, đến cả ta, người thê tử này của ngài, cũng bị hận thù đeo bám, hắn ra lệnh chôn sống ta. Ngài cho người mang đến thạch tín, ta vẫn không muốn dùng, luôn nghĩ rằng chưa đến phút cuối vẫn còn hy vọng, chỉ giấu một chút vào móng tay. Cho đến khi ta…”

“…bị đóng nắp quan tài và chôn xuống đất, không thể thở, nỗi đau khổ không gì có thể diễn tả, ta mới dùng đến thuốc độc mà ngài đã gửi.  Hóa ra so với bị chôn sống, thạch tín lại là một sự giải thoát.”

Thật tuyệt vọng biết bao. Ta vốn chỉ là một nữ tử muốn sống một cuộc sống bình dị, cho đến giây phút cuối cùng, lại phải tự tay kết thúc mạng sống của mình.

Ta nghẹn ngào nói: “Nếu không phải vì việc gả thay cho người khác, ta vốn dĩ sẽ như bây giờ, chỉ là một cô gái nhỏ bình thường và hạnh phúc nhất. Không cần phải trải qua những đau khổ này. Quân Hầu, không chỉ ngài không muốn cưới ta, mà việc gả cho ngài, cũng không phải là con đường mà ta muốn đi.”

Rèm châu bị gió thổi tung, ta chỉ thấy vệt máu đen đỏ lộn xộn rỉ ra từ khóe môi của Ngụy Hầu. Nỗi đau như xé lòng. Chàng nói: “Là ta có lỗi với nàng.”

Chàng không có sức để bù đắp, cũng không có sức để quay lại. Nếu không có chàng Tiết Uẩn lẽ ra sẽ có một cuộc đời rất tốt đẹp. Là chàng đã phụ bạc nàng.

Ngụy Tuấn, tội lỗi của ngài là không thể tha thứ.

20

Đêm đã sâu, khi ta nấu đến chén trà an thần thứ ba, ánh lửa đã bùng lên từ phía chân trời, chiếu sáng màn đêm.

Ta bước lên tòa lầu cao. Từ vị trí này, có thể nhìn thấy vùng nước phía đông thành, những chiếc thuyền nối tiếp nhau cháy rực, đó là những con thuyền mà Ngụy Hầu mang đến.

Ngụy Tuấn có nhiều kẻ thù, việc xảy ra chuyện khi ở Kim Lăng chỉ là chuyện sớm muộn. Ta cũng không ngạc nhiên. Sự sống chết của chàng, thực sự không liên quan gì đến ta nữa. Nhưng Tạ Lâm vẫn chưa trở về.

Đột nhiên có tiếng gọi “A Uẩn” vang lên, ta nhìn xuống từ lan can, nở một nụ cười rạng rỡ. Tạ Lâm đang đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thanh thoát như cây tùng.

Đêm rất yên tĩnh. Chỉ có làn gió mát thoảng qua. Tạ Lâm bước từng bậc lên lầu, tiến về phía ta. Đèn lồng ở góc hành lang…

Ánh đèn lồng sáng tỏ, nét mặt của chàng dịu dàng. Ta mới nhận ra, Tạ Lâm không còn vẻ chỉnh tề như thường ngày, toàn thân đầy vẻ mệt mỏi, áo trắng của chàng thấm đầy máu, thậm chí cả tóc cũng có dấu vết bị cháy sém.

Chàng cúi xuống trước mặt ta, cẩn thận lấy từ trong áo ra một chú mèo nhỏ: “Ta nhìn thấy trên đường, không biết nàng có thích không. Chúc mừng A Uẩn của chúng ta, đã trở thành nữ quan.”

Chú mèo nhỏ trắng muốt như tuyết, đáng yêu vô cùng. Ta cúi xuống vén tay áo của chàng lên, vết thương sâu đến nỗi lộ cả xương.

“Ngụy Hầu sai người truy sát ta, ta đã đốt cháy thuyền của hắn. Sự việc xảy ra đột ngột, ta không kịp báo cho nàng. Đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da.” Tạ Lâm cúi mắt nhìn ta, giọng nói trầm ấm giải thích, một câu đơn giản mà xóa tan mọi nguy hiểm, “Ngụy Hầu trong năm năm tới sẽ không thể trở lại phương Nam.”

Không còn sự áp bức từ Ngụy Hầu, không còn sự kiềm hãm từ Tiết gia. Đây là cuộc sống thuộc về ta. Sẽ là một cuộc đời tốt đẹp, tốt đến mức khiến người ta muốn rơi lệ. Còn điều gì mà ta chưa thỏa mãn nữa chứ?

Ta nhẹ nhàng nói: “Ở Kim Lăng có lời đồn, không biết công tử đã nghe chưa? Rằng ta từ chối gả cho Ngụy Hầu là vì ta yêu mến chàng.”

Tạ Lâm sững lại, tay chàng đang  buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt.

Giữa Tiết gia và Tạ gia, có chút quan hệ thân thích, ban đầu ta gọi chàng là biểu ca chỉ để tạo dựng mối liên hệ, thực ra không hề có gì vững chắc. Ta đã cùng Tạ Lâm đồng hành lâu như vậy, không phải là không có người bàn tán. Chỉ là không ai dám truyền đến tai chàng.

Một lúc lâu sau, chàng mới nói: “Lời đồn đại không thể nghe qua tai, ta sẽ tự mình xử lý, để không làm tổn hại danh dự của nàng.”

Ta nhìn vào mắt chàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu, đó không phải là lời đồn thì sao?”

Nếu, Tạ Lâm, ta thực sự yêu mến chàng thì sao?

Gió, trăng, và mây, trong khoảnh khắc như dừng lại. Tạ Lâm đột nhiên đưa tay, kéo ta vào lòng. Ta lập tức bị bao bọc trong hơi ấm mạnh mẽ và thanh khiết của chàng. Bất chấp nỗi đau từ vết thương, bỏ qua mọi tuyệt vọng đã qua.

Dường như ta đã đợi cả hai kiếp người dài đằng đẵng, mới nghe thấy chàng nói, giọng khàn khàn nhưng tràn đầy niềm vui:

“Tạ Lâm ba đời đều may mắn.”

Ba đời may mắn, được toại nguyện.

Một đời lỡ làng, một đời tái ngộ, và còn một đời để hy vọng.

Gió thổi tan mọi chuyện quá khứ, chỉ còn lại ánh trăng sáng soi rõ con đường phía trước.

Cuộc đời ta, còn vô số điều tươi sáng đang chờ đợi.