Phụ thân của ta là một vị đại tướng quân uy danh lừng lẫy, chiến công hiển hách.
Phó tướng vì phụ thân ta mà chắn tên, trước lúc lâm chung đã giao phó con gái duy nhất của mình cho ông, thế là ông mang về cho ta một muội muội.
Từ đó, đồ ăn ngon, Hứa Uyển ăn trước.
Áo mới, Hứa Uyển mặc trước.
Nhà tốt, Hứa Uyển được xem trước.
Mọi rắc rối mà nàng ta gây ra, đều do ta phải gánh chịu.Mọi người đều tán tụng phụ thân ta trọng tình trọng nghĩa.
Không ai quan tâm rằng ta đang từng chút một bị lấy đi tất cả mọi thứ.
Ta đã khóc, đã oán than, cuối cùng chỉ đổi lại sự thất vọng và quở trách của cha.
“Đừng vô lý như thế, ngươi vốn nên nhường cho Uyển Nhi.”
Sau này, ta và Hứa Uyển cùng bị gian tế của địch quốc bắt đi, nhưng phụ thân không chút do dự mà cứu Hứa Uyển trước.
Gian tế khẳng định rằng nàng ta mới là con ruột của ông ta, nên đã vứt bỏ ta xuống vách núi vì cho rằng ta vô dụng.
Mười năm sau gặp lại, phụ thân là đại tướng quân bình loạn.
Còn ta, là kẻ phản nghịch mà ông ta phải dẹp loạn.
1
Khi bị ném xuống vách núi, trong đầu ta lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Người ta thường nói, trước khi chết sẽ nhớ lại những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
Nhưng ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không thể tìm thấy điều gì.
Phụ thân của ta là một đại tướng quân với chiến công lừng lẫy.
Nhưng từ rất lâu trước khi người tòng quân, gia đình ta là nhà nghèo khó nhất trong thôn.
Mẫu thân ta vì sinh ta mà bệnh tật, không thể làm việc nặng.
Vì thế, từ khi còn nhỏ, ta đã gánh vác mọi việc trong nhà, rồi theo tổ mẫu ra đồng làm ruộng.
Năm phụ thân tòng quân, ta bảy tuổi.
Năm mẫu thân qua đời, ta chín tuổi.
Năm tổ mẫu mất, ta mười hai tuổi.
Phụ thân tích lũy được chiến công, trở về đón chúng ta lên kinh thành để sống cuộc sống tốt đẹp, nhưng người chỉ đón được mình ta.
Lúc mới đến kinh thành, phụ thân đối xử với ta rất tốt. Người mua áo mới, bánh ngọt, dẫn ta đi xem kịch, thả diều.
Ta từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Cho đến năm thứ hai, phụ thân từ chiến trường trở về, mang theo một cô gái.
Ông nói nàng tên là Hứa Uyển, từ nay sẽ là muội muội của ta.
…
Hứa Uyển là con gái của phó tướng Hứa Duy.
Hứa Duy trên chiến trường đã chắn mũi tên cho phụ thân, mũi tên trúng ngay ngực, đến thần tiên cũng không thể cứu nổi.
Lúc lâm chung, điều duy nhất mà ông ta không thể buông bỏ là Hứa Uyển.
Ông ta là một quả phụ, trong nhà chỉ còn lại mỗi người con gái này.
Trước mặt các tướng sĩ, phụ thân đã nhận lời chăm sóc nàng ta.
Ban đầu, ta đối xử với Hứa Uyển rất tốt. Ta cảm kích và thương hại nàng ta, vì vậy ta muốn bù đắp cho nàng ta.
Nhưng từ khi nàng ta bước vào gia đình chúng ta, ánh mắt phụ thân đặt lên ta ngày càng ít đi.
Ngày ông trở về sau những ngày chiến đấu, ta vui mừng chạy đến, nhưng ông vô thức đẩy ta ra, trao chiếc bánh ngọt trong tay cho Hứa Uyển.
Đến Tết, ông đặc biệt mời thợ may đến nhà để làm áo mới cho Hứa Uyển.
Thợ may hỏi về ta, ông chỉ phẩy tay: “Chước Nhi không cần, nó lớn chậm, áo năm ngoái vẫn còn mặc được.”
Dần dần, ta bắt đầu oán hận nàng ta.
Một lần, Hứa Uyển đánh vỡ món quà mà phụ thân định tặng cho Tạ Thừa tướng.
Trong lúc bối rối, nàng ta nói dối rằng ta là người làm vỡ.
Phụ thân không hỏi một lời, lập tức cầm roi mây quất thẳng vào lưng ta.
Ông đánh ta đến mức ta không thể đứng dậy, nhưng ta vẫn không thừa nhận.
Phụ thân phạt ta quỳ ở từ đường.
Ta tự an ủi rằng, phụ thân không biết, ông chỉ bị lừa dối thôi, không thể trách ông được…
Nhưng khi ta trở về phòng, lê bước một cách khó nhọc, ta vô tình nghe thấy phụ thân đang nói chuyện với quản gia.
“Miếng ngọc bội đó là do tiểu thư Hứa Uyển làm vỡ, sao tướng quân lại…?”
“Hứa Duy là ân nhân cứu mạng của ta, làm sao ta có thể trách mắng con gái ông ấy? Mỗi khi nhìn thấy Hứa Uyển, ta lại cảm thấy có bù đắp thế nào cũng không đủ cho nó…”
“Nhưng ngài cũng không thể đánh tiểu thư như vậy.”
“Là con gái của ta, nó có trách nhiệm bảo vệ và đền đáp cho Hứa Uyển. Hôm nay bao nhiêu người nhìn thấy, vậy mà nó lại cắn răng không nhận tội, phạt là điều tất yếu!”
“Ôi, tướng quân, mong rằng ngài sau này sẽ không hối hận.”
“Ta, Hạ Hành Phong, không bao giờ hối hận.”
Từ đêm hôm đó, ta cũng bắt đầu oán hận ông ta.
2
Hứa Uyển dường như cũng nhận ra vị trí của mình trong nhà ngày càng cao hơn ta nhờ vào sự thiên vị của phụ thân.
Nàng ta dần quen với sự tâng bốc, nịnh nọt của hạ nhân. Nàng ta bắt đầu chiếm lấy những gì thuộc về ta một cách hiển nhiên.
Nàng ta làm nũng với phụ thân để có được những thứ mình muốn.
Phụ thân rất hài lòng.
Ngài nói Hứa Uyển cuối cùng cũng coi ông ta như cha.
Thậm chí người ngoài cũng nói rằng, phụ thân nuôi dưỡng Hứa Uyển rất tốt, càng ngày càng giống một tiểu thư khuê các.
Họ tán dương phụ thân trọng tình trọng nghĩa, đối đãi với con gái của cố nhân như con ruột.
Ta nghe những lời này chỉ muốn bật cười.
Con ruột ư? Con gái ruột của ngài đâu có được đãi ngộ như Hứa Uyển.
Ta cũng từng vì bất mãn mà cố tình gây khó dễ cho Hứa Uyển, nhưng mỗi lần thiệt thòi đều là ta.
Hứa Uyển biết khóc, biết không lộ dấu vết mà bày tỏ sự không vui và sợ hãi đối với ta trước mặt phụ thân.
Phụ thân trách mắng ta không thương tiếc, từ nhỏ đã đánh mắng, ta cũng dần quen rồi.
Vì vậy, ta dần thông minh hơn.
Ta không còn tranh giành với Hứa Uyển nữa, trong ngôi nhà này, ta dần trở thành một kẻ vô hình.
Vô hình sống qua ba bốn năm, chúng ta đến độ tuổi nên được định thân.
Phụ thân đã dốc lòng tìm cho Hứa Uyển bốn, năm chàng trai xuất thân từ những gia đình tốt.
Còn với ta, ông chỉ tùy ý sắp đặt.
Ta được định thân với một thứ tử nhà viên ngoại ở phía đông thành. Ta không nhịn được mà chất vấn, phụ thân chỉ liếc nhìn ta đầy trách móc:
“Đừng vô lý như vậy, con vốn nên nhường nhịn cho Uyển Nhi.”
Nhưng ngần ấy năm, những gì ta nhường nhịn đã quá đủ rồi, ta không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ quay lưng rời đi.
Lúc đó ta đã nghĩ, nếu một ngày ta và Hứa Uyển cùng gặp nạn, phụ thân chắc chắn sẽ không do dự mà cứu nàng ta.
Rất nhanh, lời tiên đoán ấy đã thành sự thật.