3
Một ngày trước khi phụ thân ra trận, ta và Hứa Uyển trên đường đến chùa cầu phúc đã bị bắt cóc.
Bọn họ là gian tế của Tây Man thâm nhập vào Bắc Tần. Vừa nói chuyện, họ vừa đánh giá ta và Hứa Uyển.
Bọn họ đang băn khoăn, ta và Hứa Uyển, ai mới là con gái ruột của Hạ Hành Phong.
Chúng muốn dùng con gái ruột của Hạ Hành Phong để đổi lấy một thứ gì đó.
Hứa Uyển run rẩy, nhưng lời nói ra khiến lòng ta lạnh ngắt.
“Cha ta là Đại tướng quân oai hùng, các ngươi muốn gì? Đều có thể thương lượng.”
Tên cầm đầu bật cười khinh bỉ: “Ngươi là con gái của ông ta?”
Hứa Uyển gật đầu.
“Ta biết nhiều chuyện lắm, ngươi đừng giết ta, ta sẽ nói hết cho ngươi.”
Ban đầu ta còn phẫn nộ, nhưng sau khi nghe câu này của nàng, trong lòng chỉ còn sự kinh hãi.
“Hứa Uyển, ngươi điên rồi sao?!”
Những người này thậm chí còn chưa tra tấn hay đe dọa, nhưng Hứa Uyển đã hoảng loạn đến mức không thể kiểm soát.
Nàng ta không đợi được mà muốn chứng minh giá trị của mình.
Bất chấp mọi giá.
Tên bắt cóc nhìn ta một cái, rồi quay lại nhìn Hứa Uyển, trong mắt lộ vẻ hung ác.
“Hứa Uyển? Ngươi họ Hứa mà nói mình họ Hạ, mẹ kiếp, dám lừa ông mày!”
“Ta chính là con gái của Hạ Hành Phong!”
Nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, Hứa Uyển sợ đến phát run: “Ta biết trong thư phòng của Hạ Hành Phong có mật thất, ta còn biết cách mở nó. Bản đồ phòng thủ thành hay bố trí quân đội, ta đều từng thấy qua!”
Ta trừng lớn mắt nhìn nàng ta.
Ngay cả bọn gian tế cũng ngây người vì những lời của nàng ta. Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ.
Ta rất muốn phụ thân có mặt ở đây để tận mắt chứng kiến, nhìn thấy nghĩa nữ mà ông ta yêu thương, nâng niu hết mực, đã phản bội ông ta, phản bội Bắc Tần thế nào.
“Không xong rồi! Hạ Hành Phong đuổi tới nơi rồi!”
Có kẻ vội vã chạy đến báo tin.
Bọn chúng nhìn nhau, ngay lập tức đưa ra quyết định.
“Chưa thể chắc ai là con gái của Hạ Hành Phong, hãy chia thành hai ngả!”
Vài tên liền lôi ta lên ngựa, rồi phi nước đại về phía khác. Trong lúc giằng co, ta ngẩng đầu nhìn thấy phụ thân đang phi ngựa đến.
Ánh mắt ông ta lướt qua ta.
Chỉ dừng lại một chút, rồi ông ta không hề do dự mà quay đầu ngựa, đuổi theo hướng của Hứa Uyển.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, ta không còn giãy giụa nữa, ta nằm im bất động trên lưng ngựa.
Ta nghe thấy tiếng tên gian tế trên đầu chửi rủa: “Đúng là không phải ngươi! Nhìn bộ dạng ngươi, cũng chỉ như một nha hoàn, lãng phí thời gian của lão tử!”
Con ngựa vì chở hai người nên tốc độ dần chậm lại, phía sau, có quân truy đuổi. Tên gian tế không nghĩ ngợi nhiều, bỗng thở dài rồi dừng lại bên đường.
Hắn kéo ta xuống ngựa, rồi mạnh mẽ đẩy ta xuống vực, cơn gió núi thổi tan câu nói cuối cùng của hắn.
Hắn nói: “Đừng trách ta, trách ngươi số phận không tốt. Đời sau nhớ đầu thai vào nhà khá giả nhé, hahahaha.”
Đời sau ư…
Tiếng gió gào thét bên tai, ta không thể mở nổi mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra.
Trong đầu ta nghĩ quá nhiều, nhưng cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt của phụ thân khi nhìn ta lần cuối trên lưng ngựa.
Ánh mắt từ bỏ ta, lưng ta va mạnh vào cành cây mọc ngang từ vách đá.
Cơn đau dữ dội làm mắt ta tối sầm lại.
Cả lưng như bị xé toạc.
Rồi ta lại tiếp tục rơi xuống.
Ta nhắm mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối.
4
Khi ta tỉnh lại, đã là chuyện của nửa tháng sau.
“A! Ngươi tỉnh rồi!”
Tiếng một người phụ nữ vang lên bên tai ta. Ta cố gắng mở mắt, thấy bóng dáng bà vui mừng chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một nhóm người vây quanh ta.
Trong những lời trò chuyện rối rít của họ, ta biết mình đang ở Hắc Hổ Trại.
Đây là một sơn trại nằm sâu trong rừng rậm.
Khoảng một trăm người, trại không lớn nhưng cũng đủ để tự cung tự cấp.
Trại chủ thỉnh thoảng dẫn theo thuộc hạ xuống núi cướp bóc vài thương gia giàu có, rồi mang về cải thiện bữa ăn cho mọi người.
Đang ngẩn ngơ, ta nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới, mấy người trước mặt vội vàng né ra.
Ta ngẩng đầu nhìn, là một hán tử cao lớn, vạm vỡ. Tuổi chừng ba bốn mươi, lưng hổ vai gấu, khí thế rất mạnh mẽ.
Ta toát mồ hôi lạnh, bàn tay trong chăn cũng vô thức siết chặt.
Bên cạnh, Mã thẩm nhìn ra sự lo lắng của ta, vội an ủi: “Đừng sợ, đây là đại đương gia của chúng ta, ngài ấy không ăn thịt người đâu.”
Mấy người xung quanh cười khẽ.
Đại đương gia bước đến gần, cau mày nhìn ta hai lượt: “Thân thể không tồi, ngã suýt chết mà nửa tháng đã tỉnh lại, đúng là mầm võ nghệ.”
Ta nhìn ngài ấy, mím môi: “Đa tạ đại đương gia cứu mạng.”
Đại đương gia cười lớn: “Là ngươi số mạng chưa tận, ngươi tên là gì?”
Nhớ lại mọi chuyện khi bị ném xuống vực, ta cúi mắt, cố gắng nuốt xuống nỗi xót xa trong ngực, rồi lắc đầu.
“Không nhớ nữa.”
“Không nhớ ư? Gì cũng không nhớ sao?”
“Đều không nhớ.”
Mã thẩm thương cảm vuốt nhẹ đầu ta: “Đáng thương quá, cô nương.”
“Nhưng tên thì phải có chứ, hay là, ngươi tự đặt cho mình một cái tên đi?”
Ta ngẩn người, do dự vài giây rồi ngẩng đầu nhìn đại đương gia.
“Đại đương gia họ gì?”
“Ta?” Ngài ấy cười: “Ta họ Tần.”
“Vậy từ nay ta sẽ theo họ đại đương gia, gọi là Tần Ưng.”
Đời này, ta sẽ không làm con chim nhỏ chịu đựng số phận nữa. Nếu làm, ta sẽ làm con ưng bay cao trên bầu trời.
Muốn gì, tự mình giành lấy.
Không còn gửi gắm hy vọng vào bất cứ ai…
Không có hy vọng, sẽ không còn thất vọng.
Cũng sẽ không còn ai có thể làm tổn thương ta nữa.
…
Dưới vực chôn xương.
Gia binh thân cận của Hạ phủ đã tìm kiếm dưới vực chôn xương hơn nửa tháng, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của tiểu thư.
Ngay cả hài cốt cũng không thấy.
“Chắc chắn là chết rồi, vách núi cao như thế mà.”
“Nói gì thì nói, tướng quân cũng thật tuyệt tình, sau khi tiểu thư gặp chuyện, cũng không thấy ngài ấy đau lòng lắm.”
“Đừng nói bậy, ta thấy tướng quân mới thật là trọng tình trọng nghĩa. Ngài vì con gái của phó tướng Hứa mà còn từ bỏ cả chính con ruột của mình! Đó mới là hảo hán chân chính!”
Tên gia binh trước thở dài: “Lời thì đúng là vậy, nhưng mà…”
Tên gia binh khác ghé đầu nói nhỏ:
“Ta còn nghe nói, là Hạ tiểu thư đã tiết lộ tin tức về bản đồ phòng thủ thành, thư phòng của Hạ phủ bị mất trộm nhiều thứ lắm.
Hoàng thượng nổi giận, mấy ngày trước tướng quân lên triều về mà mặt mày u ám, ngài nói rằng tiểu thư không xứng làm con gái Hạ gia, còn định xoá tên nàng khỏi gia phả nữa!
May mà có Hứa Uyển tiểu thư khuyên ngăn…”
“Thật sao?!”
“Đương nhiên là thật, tối hôm Hứa Uyển tiểu thư được cứu về, nàng ốm sốt, mê man mà nói ra hết. Tỉnh lại còn biện hộ vài lời cho tiểu thư, nhưng tướng quân khi ấy đã rất giận rồi…”
“Nếu thật vậy, tiểu thư làm thế chẳng phải là phản quốc sao!”
“Ai mà không thấy thế chứ? Haizz…”
“Ơ, ở đằng kia có một cái xác!”
“Mau đến xem thử.”