Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA Chương 8 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Chương 8 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG CẦN HẮN NỮA

12:10 sáng – 18/08/2024

14

Khi thiếu đế băng hà, cậu cũng chỉ mới chín tuổi.

Ta dùng bàn tay sắt máu, bước lên ngai vàng.

Danh không chính, ngôn không thuận, nên con đường này phải được trải bằng máu và xác chết.

Vương quyền bá nghiệp, vốn dĩ là như vậy.

Ta không phải người nhân từ, và tuyệt đối sẽ không lùi bước vào lúc này.

Trong mắt thế nhân, ta hoàn toàn có thể từ tông thất mà chọn một người làm con thừa tự, rồi vẫn ngồi sau rèm nhiếp chính, nắm giữ thực quyền, tiếp tục làm kẻ đứng sau kiểm soát triều đình.

Nhưng ta không muốn.

Ta muốn đường đường chính chính ngồi trên ngai vàng của Minh Đường.

Trăm năm sau, sử sách khắc ghi, tên ta sẽ đứng ngang hàng với các đế vương qua mọi thời đại.

Điều ta mong muốn hậu thế ghi nhớ là ta là một nữ đế, chứ không phải là Thái tử phi, Hoàng hậu hay Hoàng thái hậu.

Ngày ta đăng cơ, Minh Hoa ngước nhìn chiếc mũ mười hai dải ngọc mà ta đội trên đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đội nó trông thật uy nghiêm.”

“Ngày sau, nó cũng sẽ được đội trên đầu Minh Hoa.”

Ngày ấy, ta mong mỏi có một đứa con gái, ngày sau tự nhiên là nàng sẽ thừa kế tất cả của ta.

Con đường của nữ đế không chỉ là sự nghiệp của một đời, và ta tuyệt đối không để nó kết thúc sau một đời.

———————-

Trời đất thay đổi, càn khôn đảo lộn, nhưng lại gặp người cũ.

Mọi người đều nói Lương Chi Yểm điên rồi!

Hắn mặc quần áo rách nát, bước lên tường thành, đứng đó cao giọng hét lên: “Ta từng làm tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, tiên đế giao phó ấu đế cho ta, ta đã được giao trọng trách, ta đã phò trợ ấu đế, công danh rực rỡ, lưu danh muôn đời…”

Giọng hắn lạnh lùng, quyết tuyệt, vang vọng trên đỉnh tường thành.

Dưới chân thành, người dân vây quanh, chỉ trỏ về phía hắn.

Hắn nhìn thấy ta, rồi cười buồn bã, quay sang nói với ta một câu.

Hắn nói: “Ta nhớ lại rồi.”

Hắn nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước.

Sau đó, hắn từ trên đỉnh tường thành nhảy xuống, khi lao mình xuống, trên mặt hắn hiện lên nụ cười giải thoát, như thể thực sự đã buông bỏ mọi thứ.

Người dân dưới chân thành nhìn thân thể hắn rơi xuống, những ai nhận ra hắn cũng chỉ thở dài: “Nửa đời trước là kẻ kiêu hãnh trên trời, nửa đời sau lại sa sút đến mức này, hẳn là hắn không chịu nổi sự chênh lệch quá lớn này mà phát điên.”

Nhưng hắn nhớ lại không chỉ bấy nhiêu.

Quyền lực vô song, địa vị cao nhất của kiếp trước, tất cả chỉ như một giấc mộng hoàng lương.

Những gì mộng mang càng nhiều, khi tỉnh dậy, thực tại càng tuyệt vọng.

Kiếp trước, quyền khuynh thiên hạ, phò tá ấu đế là hắn.

Kiếp này, ngự trị thiên hạ, nắm giữ đại quyền là ta.

Năm Minh Hoa đến tuổi cập kê, nàng vào Đông Cung.

Nàng đã có khí chất của một người kế vị, ánh mắt kiên định nói: “Con sẽ giúp mẫu thân giữ vững giang sơn này, làm cho nó vinh hiển muôn đời.”

(Hoàn)