Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN Chương 10 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

Chương 10 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

2:53 chiều – 21/08/2024

May mắn thay, nó vẫn nhớ ta. Ta luôn nghĩ rằng tình cảm của mình với nó là muốn bù đắp, cho đến ngày ta nhìn thấy nó thân thiết cùng Minh Trạch Tiên Quân ta mới nhận ra mình không chỉ đơn thuần là cảm thấy áy náy. Dù nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ không biết gì nhưng biết ta giận dỗi nó cũng dỗ dành ta, nhưng dỗ một lúc, nó lại tự khóc. Nó than phiền vì ta không ngủ cùng nó nữa, khiến mặt ta không thể không đỏ bừng.  

Tại sao ta lại có những suy nghĩ không đúng đắn với một con mèo nhỏ như vậy?  

Ta nói với nó rằng khi nó hóa hình, chúng ta không thể ngủ chung nữa, nhưng trong lòng ta lại mong muốn nó nhanh chóng hóa hình, để ta có thể nói với nó rằng ta thích nó. Ta hy vọng nó sẽ nhanh chóng trưởng thành.  

Sau đó, ta đã lén đưa vài trăm năm tu vi của mình vào quả đào trong bữa tiệc, để nó có thể hóa hình nhanh hơn. Vì ta biết rằng con mèo béo nhà ta nuôi rất thích thú với đào tiên.  

Khi nó đứng trước mặt ta, nói rằng mình trông giống một con búp bê dán rồi khóc tru tréo lên, ta cố gắng nhịn cười nhạo nó, nhưng nó lại khóc càng lớn.  

Nó nói rằng nó sẽ giảm cân nên mỗi ngày đều điên cuồng chạy vòng vòng Phúc Vân Cung.  

Ta có chút xót xa khi thấy nàng mỗi ngày đều vất vả như vậy.  

 Nàng như thế này là tuyệt vời lắm rồi.  

Nhưng ta vẫn sẽ ủng hộ nàng ấy.  

Khi nàng ấy hóa hình lần nữa và đứng trước mặt ta mà không một mảnh vải, trái tim ta loạn nhịp.  

Ta và nàng ấy ở trên thiên giới cùng nhau một thời gian dài. Mãi cho đến khi bà ngoại của nàng ấy đến tìm.  

Bà ngoại nàng ấy nhận ra ta, dĩ nhiên không cho ta sắc mặt tốt. Ta luống cuống đứng dậy, dường như những suy nghĩ trong lòng ta đã bị bà nhìn thấu.  

Khi Tiểu Ý giới thiệu ta với bà ngoại rằng ta là Đế Quân Thương Viêm, ta không thể không cười thầm trong lòng: “Nàng nhìn xem, ngay từ khi chúng ta chưa gặp mặt, duyên phận của chúng ta đã được định sẵn rồi.”  

Tiểu Ý à, bao giờ ta mới có thể đến gần nàng hơn được đây? Ta nghĩ đã đến lúc để nàng ấy cảm nhận rằng mối quan hệ của chúng ta không nên dừng lại ở đây.  

Khi nàng ấy được đưa trở về Linh Linh Cốc, ta  có lén tìm gặp nàng ấy hai lần. Ta còn lén mời biểu tỷ của nàng ấy giúp ta một tay và tặng nàng ấy nhiều tiên bảo.   

Ta nói với nàng ấy rằng từ nay về sau, ta sẽ dành tất cả thời gian của mình cho nàng ấy.  

Nhưng nàng ấy dường như không hiểu ý ta. Thôi quên đi, dù sao thì ta cũng biết nàng ấy ngốc nghếch chậm hiểu như vậy từ lâu rồi. Có lẽ ta phải mất thêm một thời gian dài để theo đuổi nàng ấy.  

Nhưng may mắn thay, dù nàng ấy có ngốc nghếch đi chăng nữa nhưng nàng ấy cũng thích ta.  

Khi nàng ấy đến tìm ta ở ngôi đền cũ, ta vui mừng không tả xiết. Khi ta nói rằng ta sẽ đưa nàng ấy đi trốn, lúc đó ta là thật sự nghiêm túc. Ta muốn đưa nàng ấy đi khắp thế gian này, chỉ có hai chúng ta mà thôi.  

Ta đã đưa nàng ấy đến Tiên Sơn. Đứng trên ngon núi đó, nàng ấy bày tỏ tình cảm với ta, còn hôn ta và nói rằng muốn “đóng dấu” ta.  

Ta xoa đầu nàng ấy và nói rằng con gái phải biết giữ gìn một chút.  

Con gái phải biết giữ gìn,  

chuyện này cứ để ta lo là được rồi.  

Toàn văn hoàn.