Ngoại truyện: Suy nghĩ của Thương Viêm.
Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ rằng,sẽ có ai đó cùng ta trải qua những năm tháng dài đằng đẵng nơi thiên giới vô vị này. Khi ta sinh ra đã là thượng thần, ta có sứ mệnh của mình, đó là ta phải duy trì thiên đạo, làm cho mọi việc thuận theo ý trời, bảo vệ những người dân tin tưởng ta.
Những năm tháng dài vô cùng tận của ta là điều mà người phàm nào cũng ao ước, nhưng mỗi ngày trôi qua ta đều không cảm thấy vui vẻ. Thiên giới này có phần quá tẻ nhạt.
Khi cảm thấy mệt mỏi, ta thường ẩn mình trong các bức tượng thần ở hạ giới, đưa mắt nhìn ngắm những lời nguyện cầu của người dân dành cho ta bay lên theo làn khói của nhang đèn.
Vàng bạc châu báu, địa vị danh vọng, đầy những ham muốn trần tục khiến ta càng trở nên ít nói và cô độc. Ta không thể giúp họ hoàn thành những điều ước như thế.
Thời gian trôi qua, người dân ở đây bắt đầu nói rằng, vị tiên nhân được bọn họ thờ trong đền phía tây thành không đáp ứng được những nguyện vọng của mọi người, không linh nghiệm nữa.Thế là người đến thờ phụng ta ngày càng ít đi.
Rồi một ngày nọ, có một con mèo nhỏ xuất hiện, là một con mèo yêu có bộ lông màu cam. Nó giống như ánh sáng chói lọi của mặt trời, từng chút một chiếu sáng trái tim ta.
Nó vô tình chạy vào đây để tránh mưa, chắc là một tiểu yêu gần Linh Linh Cốc. Bộ lông ướt nhẹp bởi nước mưa nên dính chặt vào nhau, trông bộ dạng của nó thật tội nghiệp.Nó vào trong thần điện của ta rồi cúi đầu bái lạy ta. Ta thấy rất thú vị, không biết một con mèo nhỏ như nó sẽ có điều ước gì.
Điều ước của nó là được ấm áp hơn, giống như khi bà ngoại ôm nó vậy. Rồi nó nhảy lên tượng của ta, quay vài vòng trên tay ta sau đó tìm một chỗ thoải mái rồi nằm xuống.
Ta nhìn con mèo nhỏ, thấy nó co mình lại mềm mại nằm trong tay ta, dáng vẻ ngủ không yên, còn hơi run rẩy. Ta dùng pháp thuật khiến lông nó khô ráo một chút. Sau đó nó không còn run nữa mà còn lật ngửa bụng lên trời, phơi cả bụng ra mà ngủ như chết.
Ta cứ nhìn nó ngủ say như vậy mãi cho đến khi nó tỉnh dậy, nó có vẻ rất vui vì lông đã khô rồi chạy tung tăng ra ngoài.
Ta nghĩ nó sẽ không quay lại nữa. Nhưng hôm sau nó lại đến, còn mang theo một con cá.
Nó là một tiểu mèo yêu biết nói tiếng người.
Nó nói rằng con người khi cầu thần bái phật đều mang theo lễ vật, như vậy thần tiên mới giúp họ thực hiện điều ước. Nhưng nó đã không mang lễ vật cho ta, vậy mà ta vẫn thực hiện điều ước của nó. Nên hôm nay nó mang đến cho ta con cá mà nó thích nhất làm lễ vật.
Ta vừa buồn cười vừa cảm động. Dù sao thì đây cũng là món quà đầu tiên ta nhận được. Món quà nhỏ nhưng đầy chân thành như vậy.
Từ đó trở đi, ngày nào nó cũng đến và luyên thuyên nói với ta đủ thứ. Nó kể với ta rằng nó không muốn tu luyện, vì các yêu quái khác ở chỗ nó bên ngoài thì tỏ ra kính trọng nó, nhưng thực chất là khinh thường nó. Nó sẽ cầu nguyện với ta, mong ta có thể khiến nó trở thành một đại yêu quái khí thế vang dội gây chấn động yêu giới.
Nghe xong ta không thể nhịn được mà phì cười, nhưng nó không thể nghe thấy.
Điều ước của nó, ta tất nhiên không thể thực hiện được, nhưng nó vẫn đến mỗi ngày. Mỗi ngày đều đặt ra một điều ước khác nhau. Có khi là mong mẹ đừng phạt nó, có khi là mong biểu tỷ tha thứ cho nó, có khi chỉ là mong được ăn thêm một con cá. Thật là con mèo ngốc. Dù trời mưa hay gió bão, nó vẫn đến và ở lại rất lâu.
Từ những điều ước của nó, ta biết được nó lại phạm lỗi gì hoặc có niềm vui gì. Ta đột nhiên nhận ra trái tim mình dần dần mong chờ sự xuất hiện hàng ngày của nó. Vị khách nhỏ này đã dần mở cửa trái tim mà ta từng đóng kín.
Nó nói với ta, ước nguyện lớn nhất của nó là có một người bạn, một người bạn có thể ở bên cạnh nó. Điều ước đó khiến ta ngje xong thì ngẩn ngơ một lúc, vì đây là lần đầu tiên ta nghe thấy từ “bạn bè.”
Ta vốn quen với việc ở một mình, nhưng khi nghe nó nói như vậy ta cũng muốn có một người bạn của mình, một người bạn luyên thuyên như nó thì càng tốt.
Rồi một ngày, nó lại cuộn tròn trong tay ta như mọi khi. Dù ta có việc không thể hạ giới, nhưng ta vẫn cảm nhận được mọi cử động của nó.
Người dân trong làng đến, họ cầm theo dụng cụ đập phá. Họ dự định phá hủy ngôi đền này vì ta chưa bao giờ thực hiện điều ước của họ.
Nó rất tức giận nhảy ra và kêu gào trước mặt dân làng. Nhưng nó cũng chỉ là một con mèo yêu biết nói tiếng người mà thôi, ngoài ra chẳng khác gì mèo bình thường. Nó mở miệng và nói với dân làng rằng ta là một vị thần tốt, đã thực hiện điều ước của nó.
Dân làng không tin, bất chấp cầm vũ khí đánh về phía nó, trong miệng la hét mắng chửi mèo yêu hại người.
Lúc biết chuyện ta vội vàng hạ giới thì nó đã bị đánh đến chỉ còn thoi thóp. Lần đầu tiên trong lòng ta nảy sinh oán hận, trong khoảnh khắc đó ta suýt nữa đã giết chết họ. Lúc đó chỉ còn một chút lý trí giữ ta lại, không cho ta phạm sát nghiệp. Ta xóa đi ký ức của dân làng và mang nó trở về Linh Linh Cốc.
Ta gặp bà ngoại,ông ngoại, mẹ, cha, và các huynh đệ tỉ muội của nó quây quần bên nhau. Ta cảm thấy vô cùng áy náy. Con mèo nhỏ đang nằm trên giường bất tỉnh là vì ta mà trở nên như thế này. Ta đã gửi rất nhiều linh đan diệu dược nhưng gia đình của nó vẫn khó lòng nguôi giận, không cho ta vào thăm nó.
Trong thời gian nó bị thương, mỗi ngày ta đều lén lút ẩn mình trong bóng tối để theo dõi nó.
Cuối cùng, một ngày nọ, nó mở mắt ra tỉnh lại nhưng nó đã mất trí nhớ và không biết nói nữa.
Nó mất trí nhớ không sao cả, bà ngoại,mẹ và biểu tỷ của nó vẫn sẽ đối xử tốt với nó. Nó sẽ có những kỷ niệm đẹp tương tự. Việc nó không nhớ đến ta cũng không sao, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Ta đã suy nghĩ rất lâu, nó đối xử với ta tốt như vậy, ta nên làm gì đó để đáp lại nó. Lúc đó ta nghĩ đến ước nguyện khi đó của nó, rằng nó muốn có một người bạn, vậy thì ta sẽ dùng cả một kiếp để đền đáp cho nó.
Ta đã cầu xin Tư Mệnh rất lâu, ông ấy nói rằng ta dường như đã có chút tình cảm của con người, nhưng chuyện này thật sự có chút phiền phức. Cuối cùng ông ấy không chịu nổi sự đeo bám của ta mà đồng ý.
Ta hạ giới, trở thành một người phàm tên là Lê Thanh. Từ nhỏ nhà ta đã gặp nạn, ta được một lão đạo sĩ đưa về đạo quán rồi học cách bắt yêu quái. Mỗi ngày ta đều sống rất vui vẻ, thích nói nhiều chuyện linh tinh với các sư huynh đệ, nhưng luôn cảm thấy dường như trong tiềm thức nhắc nhở ta nên làm gì đó.
Một ngày nọ, ta gặp một con mèo, nó đang treo lơ lửng trên cây, không nói lời nào chỉ nhìn chăm chăm xuống dưới, ta biết ngay đó là một tiểu yêu quái. Sau đó chúng ta trở thành bạn của nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau đi chơi xung quanh…
Lúc tình hình đang nguy cấp, con mèo nhỏ cào xước con xà yêu kia đến mức nó phát điên. Xà yêu bị chọc tức mà bạo phát định giết chết mèo con, ta vội lao đến che chở cho nó.
Bỗng nhiên, ta nhận ra mình là ai và mối liên kết giữa ta và nó là gì, và ta cũng nhớ ra lý do mình đến đây.
Nó ôm ta khóc và nói rất nhiều điều mà trước đây không thể thốt ra. Lời cuối cùng ta nói với nó là nhắc nhở nó phải giữ gìn danh tiết nữ nhi. Nhưng thực ra, ta vô cùng hạnh phúc. Ta nghĩ mình đã báo đáp được ân tình của nó, nhưng dường như ta lại đang nợ thêm một lần nữa.
Người phàm Lê Thanh chết đi, thần Thương Viêm trở về thần vị. Ta lập tức lao xuống hạ giới, tận mắt nhìn thấy bộ dạng nó bị thương nặng đến mức nào. Ta chưa bao giờ có ý định giết chóc nặng nề như lúc này đây. Ta giết chết con xà yêu kia rồi mang mèo con đang trong tình trạng bị thương nặng trở lại thiên giới. Ta tự tay chuẩn bị thuốc, lấy một đống thuốc rồi nghe thấy tiểu tiên ở dưới báo rằng nó đã tỉnh.
Khi ta đứng trước cửa, có chút sợ hãi không dám vào. Sợ rằng nó lại không nhớ ra ta.