Không được, ta bật dậy khỏi giường, dưới ánh trăng để lại một bức tranh cho mẹ, biểu đạt ý tứ rằng ta đi tìm Thương Viêm. Ta biết khi họ phát hiện ra chắc chắn sẽ có cảnh náo loạn nhưng ta không quan tâm nữa.
Ta chạy ra khỏi Linh Linh Cốc, nhưng lại gặp một vấn đề nan giải: Ta không biết làm thế nào để lên thiên giới, ta không biết bay.
Trong tiềm thức dường như ta nhớ ra điều gì đó nên ta tiếp tục chạy về phía trước, sau đó gặp một ngôi đền trong thị trấn. Bên trong ngôi đền cũ kĩ đổ nát đó có một bức tượng Đế Quân Thương Viêm. Ta đến đó đứng trước bức tượng và liên tục gọi: “Thương Viêm, Thương Viêm!”
Chẳng bao lâu sau, Thương Viêm hiện thân xuất hiện trước mặt ta với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi : “Tiểu Ý, sao nàng lại ở đây?” Quá vui mừng khi gặp lại, ta lập tức biến thành cục bông hình tròn, nhảy lên vai ngài .
“Đi, đi, đi, đưa ta về đi!”
“Đây là ta trốn ra ngoài đấy, đợi đến khi bà ngoại nộp thiệp thăm hỏi lên thiên đình, quá trình đó phải mất mười ngày, bà mới có thể đến bắt ta. Mau đưa ta về phủ để ta ở đó vài ngày đi!”
“Nàng trốn ra ngoài, họ sẽ lo lắng cho nàng đấy.”
“Nhưng dù sao ta cũng đã trốn rồi mà, có phải ngài không thích ta nữa rồi không? Dạo này ngài bận như vậy không đến thăm ta, có phải ngài đã thề non hẹn biển với tiểu tiên nữ nào trên trời rồi không? Rồi sau đó cảm thấy ta là phiền phức à?”
Tai và đuôi của ta cụp xuống, trong lòng thật sự lo sợ. Sợ rằng nếu Thương Viêm nói rằng mình đã có người trong lòng.
Rồi ta bị gõ đầu một cái:
“Nghĩ lung tung gì thế? Đi thôi, ta sẽ đưa nàng đi trốn.”
Thương Viêm cười tươi dắt ta đi, nhưng không đưa ta về thiên giới mà dẫn ta đến một ngọn tiên sơn.
Trên đỉnh núi thì ngài dừng lại, nhìn ta và nói:
“Trước đây ta đã làm việc rất chăm chỉ, bây giờ thì chẳng muốn về phủ quân nữa.”
Ta hóa thành hình người, nhìn ngắm cảnh tượng chưa từng thấy trong đời mình. Dù có bị mây mù bao phủ xung quanh nhưng vẫn có thể nhìn rõ toàn bộ ngọn núi.
Vtangay cả ta, một tiểu yêu quái lười biếng không chịu tu luyện cũng cảm nhận được linh khí dồi dào. Vô số kỳ hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát, trên núi còn có nhiều tiên thú mà ta chưa từng thấy, có loài bay, loài bò, dù khác loài nhưng lại sống hài hòa với nhau, khắp nơi tràn đầy sức sống chốn thần linh này. Chỉ cần ở trong bầu không khí này là đã thấy niềm vui khó tả. Ta nắm lấy tay Thương Viêm, vui vẻ chạy xuống núi làm đàn chim bị kinh động mà vỗ cánh bay lên. Khu rừng vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên nhộn nhịp. Khi đến chân núi ta mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Thương Viêm. Ta giơ tay ngài ấy lên, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau, ta chợt hiểu ra điều gì đó.
“Bà ngoại luôn dạy ta có gì thì phải nói ra. Thương Viêm, biểu tỷ ta từng hỏi ta có thích ngài không, khi đó ta không nghĩ ngài sẽ có gì khác với biểu tỷ và mẹ, hay bà ngoại. Còn thắc mắc là giữa thích họ với thích ngài thì còn có gì khác biệt à? Nhưng bây giờ ta biết rồi, ngài không giống họ. Nếu họ thích cô gái khác, ta sẽ không buồn như vậy mà còn sẵn sàng thích cô gái mà họ thích. Nhưng nếu ngài có người con gái mà mình thích rồi cùng nàng kết thành phu thê hay cùng sống chung với nàng, nghĩ đến thôi ta đã thấy buồn rồi. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, ta có thể sẽ khóc rất lâu và ta sẽ không thích cô gái đó đâu.”
“Ta cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng dù sao thì ta cũng đã biết rõ lòng mình rằng ta thích ngài. Bây giờ ngài chưa thích ta cũng không sao, nhưng ngài không được ghét ta đâu đấy, vì ta xinh đẹp thế này cơ mà. Ta nghĩ sau này ngài sẽ thích ta thôi.”
“Ta đã nói với nàng lần trước rồi mà.”
Thương Viêm buông tay ta ra.
Nhìn vào hành động và lời nói vừa rồi, ta đau đớn trong lòng nghĩ rằng mìn đã bị từ chối rồi nên mím chặt môi lại, cố ngăn để mình không khóc.
“Ta đã nói rồi, sau này mọi thời gian còn lại của ta đều sẽ dành cho nàng.”
Thương Viêm nói lại nắm lấy tay ta rồi kéo ta vào lòng. Ta nằm im trong ngực ngài một lúc. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Rõ ràng ta đã nói rành mạch từng câu từng chữ rằng ta thích ngài ấy đến mức nào, thế mà ngài lại trả lời lấp liếm cho qua mặt ta à? Không được, như vậy không công bằng. Ta ngẩng đầu ra khỏi ngực rồi đòi công đạo:
“Ngài phải nói cho rõ ràng hơn, nói thẳng ra là ngài có thích ta không?”
“Ta thích nàng, thật sự rất thích nàng, thích đã từ rất lâu rồi.”
Thương Viêm cúi đầu, đối diện với ánh mắt của ta thẳn thắn bày tỏ. Ta nhìn vào mắt ngài chỉ thấy một cô gái đang đỏ mặt.
Rồi ta kiễng chân, hôn nhẹ lên môi ngài ấy, mỉm cười tuyên bố chủ quyền :
“Dán dấu rồi, từ giờ ngài chính thức là người của ta.”
“Tiểu Ý, con gái phải biết giữ gìn một chút, nàng….”