Có lẽ nhận ra ta thực sự sẽ giết nàng ta, Hạ Hành Phong cuối cùng cũng hoảng hốt.
“Ngừng tay!”
Rõ ràng ông ta đang do dự.
Ta hạ thấp giọng: “Bắc Tần triều đình đại thế đã mất, Hạ tướng quân không nhìn ra sao? Năm xưa Tạ Tể tướng thảm chết, tướng quân chẳng lẽ không hề có chút oán hận trong lòng?”
Tạ Tể tướng từng có ơn với Hạ Hành Phong.
“Hoàng đế hôn ám, gian thần lộng hành, các tướng sĩ ra trận thì không đủ cơm ăn, vậy mà bọn họ lại vét sạch quốc khố để xây Tinh Lâu, chỉ để làm vui lòng sủng phi. Hạ tướng quân, nghĩ đến những huynh đệ đã chết trên chiến trường, không thấy đau lòng sao?”
Vẻ mặt Hạ Hành Phong tràn đầy bi thương, không kìm được mà siết chặt nắm đấm.
Ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, là nhờ vào cái tâm nguyện cống hiến cho quốc gia, lòng trung thành không hề lay chuyển.
Nhưng giờ, sợi dây ấy đã bắt đầu chùng xuống.
“Hạ tướng quân, ta cam đoan với ông, sau khi quân đội của chúng ta tiến vào thành, sẽ không làm hại dân chúng, không cướp bóc hay đốt phá. Mục tiêu của chúng ta cũng như ông, đều là mong muốn nhân dân có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Hạ Hành Phong ngước nhìn ta: “Ngươi có thể quyết định chuyện đó?”
Giọng ông ta có chút khinh thường.
“Ta có thể.”
Ta trả lời dứt khoát.
Hạ Hành Phong sững người.
Tuyết càng rơi dày, vai chúng ta đã phủ một lớp trắng xóa. Hứa Uyển mất máu và bị lạnh, người nàng ta đã sắp không chịu nổi nữa.
Bờ vai thẳng tắp của Hạ Hành Phong cuối cùng cũng sụp xuống trong khoảnh khắc.
Ông ta cúi đầu, giơ tay vẫy một cái.
Những binh sĩ phía sau liền tránh ra, có người tiến lên mở cổng thành. Cổng vừa mở, một đội quân mặc giáp đen nhanh chóng xông vào.
Cha ta giật dây cương, con chiến mã dựng hai chân trước lên, rồi dừng lại ngay trước mặt ta.
Ta mỉm cười: “Cha!”
“Con gái ngoan! Có bị thương không?”
Ta lắc đầu.
Hứa Uyển đã được đưa về phía Hạ Hành Phong, có người băng bó sơ qua vết thương ở cổ cho nàng.
Hạ Hành Phong nhìn chúng ta ngơ ngác, không lập tức kiểm tra tình trạng của Hứa Uyển.
Ta đang nói chuyện với cha, không để ý đến ánh mắt căm hận của Hứa Uyển.
Nàng ta dồn hết sức lực, rút con dao từ thắt lưng của một binh sĩ bên cạnh. Ta chỉ kịp thấy ánh sáng lạnh của lưỡi dao lóe lên sau lưng, theo phản xạ quay lại và vung dao lên đỡ.
Lưỡi dao sắc bén cắt ngang cổ họng Hứa Uyển.
Nàng ta trợn tròn mắt nhìn ta, tay ôm lấy cổ, lảo đảo lùi lại một bước rồi nặng nề ngã xuống nền tuyết.
Hạ Hành Phong như tỉnh khỏi cơn mộng: “Uyển nhi!”
Ông ta vội vàng bước tới, bế Hứa Uyển lên, nhưng nàng ta đã không còn chút sinh khí.
Hứa Uyển đã chết.
Hứa Uyển, người mà Hạ Hành Phong coi như bảo bối, đã bị ta giết chết.
Hạ Hành Phong bất ngờ ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy giận dữ, hận thù, và cả thất vọng.
“Nhìn gì vậy? Muốn giết ta để báo thù cho con gái ngươi sao?”
Ta bỗng nhiên thấy buồn cười: “Hạ Hành Phong, cha con mà đến mức này như chúng ta, chắc cũng là lần đầu đấy.”
“Hứa Uyển chết là đáng! Nàng ta xứng đáng!”
“Ngươi!” Hạ Hành Phong đứng dậy, định lao về phía ta, nhưng chỉ bước được vài bước đã bị một cây trường thương chắn lại.
Cha ta nhìn ông ta từ trên cao, mũi thương sáng loáng chắn ngang trước ngực Hạ Hành Phong.
“Hạ tướng quân, trước mặt ta mà ngươi dám bắt nạt con gái ta, ngươi nghĩ ta chết rồi sao?”
15
Ta xoay người lên ngựa, theo cha phi nhanh về phía cổng đông.
Không hiểu sao, ta bất giác quay đầu lại.
Trên nền tuyết trắng xóa, Hạ Hành Phong đứng đó một mình, lẻ loi. Ông ta khoác chiếc áo choàng của mình lên người Hứa Uyển.
Cảnh tượng ấy, trông thật cô đơn.
Ta quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Giá!”
Đáng kiếp.
…
Mùa đông năm Bắc Tần thứ mười ba, triều đình Bắc Tần đổi chủ. Hoàng đế cùng bá quan văn võ dâng ngọc tỷ lên An Nam Vương, từ đó, nội loạn được dẹp yên.
Cha ta được phong tước Hầu, trở thành An Định Hầu nhờ công phò tá hoàng đế lên ngôi.
Còn ta được phong làm An Di tướng quân, trở thành nữ tướng quân đầu tiên từ khi lập quốc.
Cha biết ta là con gái ruột của Hạ Hành Phong, nhưng dường như không mấy để ý.
Thậm chí ông ấy còn vuốt râu trừng mắt hỏi ta: “Sao? Ngươi bỏ qua thân phận con gái Hầu gia, lại muốn nhận một Hạ Hành Phong giờ chỉ là kẻ thường dân làm cha?”
“Đương nhiên là không!” Ta cười lớn: “Ta chỉ sợ cha để bụng thôi.”
Cha vẫy tay gọi ta lại.
Khi ta bước tới, cha vỗ mạnh vào vai ta.
“À Ưng à, nhớ kỹ lời ta, cha mãi mãi tự hào vì có đứa con gái như co , điều đó chẳng liên quan gì đến xuất thân của co , mà là vì chính con người con.”
“Con rất thông minh, dũng cảm, và xinh đẹp. Con là cô nương tuyệt vời nhất mà cha từng gặp.”
“Sau này, con sẽ bay cao hơn, xa hơn, sẽ có nhiều người biết đến và ngưỡng mộ con.”
“Vậy nên, Ưng à, đừng tự ti. Con chịu nhận ta làm cha, cha đã rất vui rồi.”
Trên chiến trường, dù bị thương nặng đến đâu ta cũng chưa từng rơi nước mắt. Nhưng giờ, chỉ vì vài lời nói của cha, mà mắt ta bỗng đỏ hoe không kìm được.
Khi ta rời khỏi thao trường, phó tướng tiến tới và hỏi một câu đầy ngớ ngẩn: “Tướng quân, ngài khóc đấy à?”
Ta khó chịu liếc hắn một cái: “Im miệng lại.”
“Ồ, vâng.”
Hắn theo sát phía sau ta, khiến ta cảm thấy bực mình: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”
Phó tướng nhỏ giọng đáp: “Tướng quân, Hạ Hành Phong muốn gặp ngài…”
Từ sau khi An Nam Vương đăng cơ, ta chưa từng gặp lại Hạ Hành Phong.
Nghe nói tân hoàng rất trọng người tài, muốn chiêu mộ ông ta về làm quan, nhưng Hạ Hành Phong đã tự nguyện từ quan, xin được giáng làm thứ dân.
Cả phủ tướng quân rộng lớn đã bị thu hồi, giờ ông ta sống ở một tiểu viện ngoài thành. Xung quanh vẫn có thị vệ của tân hoàng canh gác, danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát.
Chỉ có vị quản gia già trung thành vẫn ở bên, chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ông ta.