Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu từ chối: “Ta với ông ta chẳng có gì để gặp, ngươi thay ta từ chối đi.”
Phó tướng nhận lệnh định rời đi, nhưng ta lại gọi hắn lại.
“Sinh thần năm mươi của cha ta sắp đến rồi, thứ ta nhờ ngươi tìm đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi, đã gửi đến phủ của ngài.”
Ta cười, mắt sáng lên: “Vậy là tốt rồi, cha đã muốn có da hổ từ lâu, ta sẽ tự tay làm một chiếc cung da hổ tặng ông ấy.”
Phó tướng cũng mỉm cười: “Tướng quân chắc chắn sẽ vui mừng.”
…
Tiểu viện ngoài thành.
Lão quản gia từ bên ngoài trở về, lắc đầu với nam nhân đang ngồi trong sân.
Sắc mặt của Hạ Hành Phong không thay đổi, nhưng quản gia có thể nhìn ra được, ông ta có chút thất vọng.
Kể từ khi từ quan, chỉ trong một đêm, Hạ Hành Phong dường như già đi rất nhiều.
Ông ta không còn thần thái như trước, ngay cả lưng cũng có chút còng xuống.
Ông ta chậm rãi bước vào nhà.
Quản gia nhìn cảnh ấy, cảm thấy đau lòng, không kìm được gọi: “Tướng quân.”
Hạ Hành Phong dừng lại.
Sau đó, ông ta nghe quản gia hỏi: “Ngài có hối hận không?”
Trong cơn mơ hồ, ông ta lại nhớ về quá khứ xa xưa.
Đó là khi Chước Nhi còn ở nhà, và ông ta đã phạt con bé quỳ trong từ đường, thậm chí còn đánh nó vì bênh vực Hứa Uyển.
Lúc đó quản gia từng khuyên ông ta.
Khuyên ông ta đừng thiên vị, đối xử với tiểu thư tốt hơn một chút.
Nhưng khi đó ông ta nghĩ gì nhỉ?
Ông ta không còn nhớ rõ nữa…
Chỉ nhớ lời cuối cùng của quản gia khi đó: “Tướng quân, mong rằng sau này ngài sẽ không hối hận…”
Nhưng giờ, có lẽ ông ta đang hối hận.
Gần đây, ông ta thường hay mơ.
Ông ta mơ về quãng thời gian khi còn chưa tòng quân, lúc ông ta đang làm việc dưới đồng, trên bờ ruộng luôn có một bóng dáng nhỏ nhắn đứng chờ.
Tay cầm chiếc khăn và bình nước.
Tiếng gọi lanh lảnh: “Phụ thân, lau mồ hôi, uống nước đi.”
Giấc mơ thay đổi, ông ta lại mơ về ngày Chước Nhi bị đẩy xuống vực.
Lúc đó, ông ta đã cứu được Hứa Uyển, định quay lại cứu Chước Nhi ngay, nhưng đã muộn.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Chước Nhi bị đẩy xuống.
Giây phút đó, trái tim ông ta dường như ngừng đập. Ông ta đã cho người tìm kiếm dưới vực suốt một tháng.
Tất cả đều nói Chước Nhi đã chết, không thể trở lại được nữa, nhưng ông ta không tin.
Thế nhưng, Chước Nhi thật sự không bao giờ quay lại.
Từ khi đó, ông ta đã dồn hết tình yêu thương của mình lên Hứa Uyển, bao gồm cả phần tình cảm dành cho Chước Nhi.
Ông ta không còn biết liệu mình làm như vậy có đúng hay không.
Ông ta đã vội vàng phán quyết Chước Nhi là kẻ phản quốc, đi đâu cũng nói nàng không xứng làm con gái của mình, thậm chí còn cố chấp loại bỏ tên nàng khỏi gia phả.
Quãng thời gian điên cuồng ấy, giờ nghĩ lại, dường như ông cũng hiểu được nguyên nhân.
Ông ta quá đau khổ.
Ông ta không muốn thừa nhận rằng mình có lỗi với Chước Nhi, càng không muốn thừa nhận rằng mình đã sai.
Vì vậy, để giảm bớt cảm giác tội lỗi, ông ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chước Nhi.
Chỉ cần Chước Nhi đủ xấu xa, đủ để khiến ông thất vọng.
Thì phải chăng, những gì ông ta đã làm đều có thể hiểu được? Hạ Hành Phong ngẩn ngơ đứng trong sân.
Lão quản gia cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã bước tới: “Tướng quân?”
Hạ Hành Phong như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đột ngột cúi người, phun ra một ngụm máu.
16
Hạ Hành Phong không qua khỏi mùa đông năm đó.
Khi lão quản gia mang tin ông ta qua đời đến tướng quân phủ, ta làm rơi chén trà trong tay.
“Tướng quân, ngài thực sự không đi thăm ông ấy sao?”
Ta ngẩn người hồi lâu, trong những lời run rẩy của lão quản gia, ta dần lấy lại tinh thần.
“Không cần đâu.”
“Không còn gì đáng để xem nữa.”
Ta tự mình tiễn lão quản gia ra khỏi phủ.
Trong ánh mắt đầy hy vọng của ông ấy, ta mỉm cười: “Lão quản gia đã vất vả lo liệu tang sự cho Hạ tướng quân. Nếu có thể, hãy chôn ông ấy cạnh mộ của Hứa Uyển.”
“Sinh thời ông thích Hứa Uyển nhất, sau khi chết vẫn ở bên nàng ta, chắc cũng sẽ vui vẻ thôi.”
Ta khẽ mỉm cười, rồi quay người rời đi, Lão quản gia đứng đó nhìn ta, mãi không nhúc nhích.
Rồi ông ấy thở dài, lặng lẽ đi về phía ngoại thành. Tiếng nói của ông ấy tan biến trong gió.
“Tướng quân à, hối hận cũng chẳng ích gì nữa, người ta không tha thứ cho ngài, chết cũng không tha thứ…”
Kết thúc.