Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính (Full) Chương 5: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

Chương 5: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

4:09 chiều – 13/05/2024

Ngoại truyện: Nhật ký công lược của Trần Hân Vi

Ngày 31 tháng 12.

Bạc Cẩn Ninh nói không sai, Trần Đóa Đóa đúng là ngốc bạch ngọt.

Thân là người công lược hạng Kim Bài, đối phó loại phụ nữ như này, tôi căn bản không cần tốn nhiều sức.

Ngày 3 tháng 1.

Tôi tới thế giới này để nghỉ phép, cho nên cũng không vội hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi buồn cười thưởng thức cô ấy nhảy nhót tưng bừng trước mặt tôi, tự cho mình là đúng, che giấu những tâm tư nhỏ bé kia của mình.

Cô ấy lại muốn bảo vệ tôi.

Thân là người công lược hạng Kim Bài, trước giờ chỉ có tôi bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ.

Huống hồ cô ấy lại còn là mục tiêu nhiệm vụ sợ sét sợ tối.

Ngày 11 tháng 11.

“…”

Ừ, còn là mục tiêu nhiệm vụ ngủ không ngoan.

Sau lần thứ n bị Trần Đóa Đóa cuốn lấy người như bạch tuộc, gỡ mãi không ra, tôi rốt cục chịu thua.

Buồn cười nhất chính là, cô bé ngốc bạch ngọt này sáng hôm sau còn ngây ngô hỏi tôi: “Ơ, sao mắt cậu lại thâm hơn thế?”

Tôi chưa kịp trả lời, cô ấy lại ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai của tôi: “Buổi tối ngủ sớm một chút đi, chuyện khác bớt lo lắng một chút.”

Cô ấy lại đang tự bổ não gì thế?

Ngày 16 tháng 1.

Tôi phát hiện cô ấy rất thích bổ não.

Tôi còn chưa có làm gì, kế hoạch công lược chưa thực hành, độ hảo cảm của cô ấy đối với tôi vậy mà đã tận 20%.

Dễ lừa như vậy, người khác tùy tiện cho một viên kẹo chẳng phải là lừa được rồi sao?

Nhất là, tên Bạc Cẩn Ninh hồ ly mặt cười kìa.

Ngày 17 tháng 1.

Ha ha, giơ ngón giữa, cô ấy thế mà lại giơ ngón giữa với Bạc Cẩn Ninh.

Không hiểu sao cô ấy nghĩ ra trò đó luôn.

Ngày 1 tháng 2.

Độ hảo cảm càng ngày càng cao.

Nhưng tôi phát hiện ra, tôi lại có chút không nỡ đi.

Ngày 14 tháng 2.

Lễ tình nhân, lão hồ ly Bạc Cẩn Ninh này muốn hẹn cô ấy đi leo núi.

Sao cái đầu heo của hắn nghĩ là Trần Đóa Đóa ngốc nghếchi lười biếng như vậy sẽ đi leo núi cùng hắn chứ?

Ừm, đúng là đi thật.

Nhưng vì sao tôi cũng phải đi theo?

Hơn nữa mới leo được một nửa, Trần Đóa Đóa đã khóc trời kêu đất cũng không đi nổi nữa.

Cuối cùng còn không phải muốn tôi cõng cô ấy leo núi?

Bạc Cẩn Ninh cười đến mức chảy nước mắt, chỉ vào tôi mặt mũi đầy mồ hôi, chế giễu tôi mà cũng có ngày hôm nay.

Tôi nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của hắn.

Chờ tôi trở về tổng bộ, nhất định phải gọt nó.

Ngày 17 tháng 2.

Trần Đóa Đóa hỏi tôi thích sinh nhật như thế nào, hoa tươi hay là bánh ngọt?

Tôi đang đọc một quyển sách, nam chính trong sách đang tổ chức cho nữ chính một buổi tiệc long trọng.

Tôi chỉ vào tranh, hỏi cô ấy: “Đẹp không? Thích không?”

Cô ấy nghiền ngẫm: “Thì ra cậu thích cái này.”

Đồ ngốc này, tôi hỏi cậu có thích hay không, kéo lên người tôi làm gì.

Ngày 20 tháng 2.

Thời gian phải rời đi càng ngày càng gần, tổng bộ cũng đang thúc giục tôi.

Trần Đóa Đóa không hề nhận ra.

Tôi đột nhiên nảy sinh chút suy nghĩ tồi tệ.

Phải rời đi như nào mới có thể để cô ấy mãi mãi nhớ tôi.

Ngày 28 tháng 2.

Tôi bị nhốt trong cơ thể này.

Bạc Cẩn Ninh từng tới thăm tôi, cũng cho tôi cách rời khỏi thế giới này.

“Chỉ có thể rời đi sao?”

Tôi hệ thống nói chuyện với hắn thông qua hệ thống.

Hắn nhíu mày: “Cô không muốn đi? Thân là người công lược hạng Kim Bài, lẽ nào cô muốn cả đời cứ như vậy?”

Tôi do dự.

“Được rồi, tôi biết cô đang lo lắng điều gì, tôi đã xin với tổng bộ.” Bạc Cẩn Ninh buông tay, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Trần Đóa Đóa hơi ngốc một chút, nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, bên phía tổng bộ đồng ý cho cô ấy gia nhập rồi.”

“Hả?” Tôi khó hiểu: “Đối tượng công lược của thế giới không phải không thể tham gia nhiệm vụ sao?”

Bạc Cẩn Ninh mỉm cười thần bí với tôi: “Cô có biết có một bộ phận tên là Xuyên Sách không?”

12 tháng 4.

Trần Đóa Đóa, cậu nhất định phải tới đó.