34.
Sau khi ra ngoài, tôi mới biết hóa ra tôi chỉ bị nhốt mười mấy tiếng.
Trần Hân Vi gọt táo cho tôi, lạnh lùng nói: “Mười mấy tiếng có thể đói đến ngất xỉu, đúng chỉ có mình cậu.”
Tôi lẩm bẩm: “Thế mà cậu còn lo lắng như vậy.”
Chuyện cô ấy cứu tôi, đương nhiên cha mẹ và anh trai tôi đều biết.
Bọn họ đối mặt với người ngày xưa từng được cả nhà cưng chiều này, đột nhiên cảm thấy bối rối.
Đến khi Trần Hân Vi không ở bên cạnh tôi, cha mẹ và anh trai tìm tôi tâm sự.
“Đóa Đóa, con nói xem, có phải chúng ta sai lầm rồi không?”
“Hả?”
“Lúc đầu khi tìm được con, trong lòng chúng ta rất tự trách, để con ở bên ngoài khổ cực lâu như vậy. Lúc ấy không phát tiết được cảm giác tự trách này cho nên chúng ta đổ hết trách nhiệm lên người Trần Hân Vi, khắt khe với con bé để đền bù cho con. Con nói xem, chúng ta có phải đã sai lầm quá rồi không?”
Tôi nắm lấy tay mẹ mình: “Sai thì sai rồi, cũng may không gây ra đại họa.
Trần Hân Vi bây giờ không phải vẫn đang ở bên chúng ta sao? Trần gia chúng ta có sản nghiệp to như thế, nuôi thêm cậu ấy cũng đáng là gì, huống hồ cậu ấy đã sống chung một chỗ với mọi người đã mười mấy năm, những ngày tháng ấy đều là thật mà, mọi người đối tốt với cô ấy cũng là thật, cho dù con trở về, tất cả mọi chuyện đều không thay đổi. “
Cha mẹ và anh trai cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng bọn họ vẫn thấp thỏm nói: “Nhưng chúng ta đối xử với con bé như vậy, con nói xem con bé có trách chúng ta hay không?”
Nếu là Trần Hân Vi lúc trước, trong lòng chắc chắn khó tránh khỏi có oán khí.
Nhưng bây giờ dường như cô ấy đã đổi thành người khác, tôi thật sự không chắc chắn được.
“Như vậy đi.” Tôi nghĩ ra một cách: “Không phải hai tháng nữa là sinh nhật của cậu ấy ạ? Chúng ta âm thầm chuẩn bị cho cậu ấy một bữa tiệc sinh nhật, coi như mọi người bù đắp lại cho cậu ấy.”
Biểu cảm của bọn mỗi người một kiểu, có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Chúng tôi chờ đến ngày sinh nhật Trần Hân Vi.
Nhưng không ai ngờ được, ngày mai và bất ngờ, cái nào sẽ tới trước.
35.
Ngày đó gió rất lớn.
Sau khi tôi và Trần Hân Vi họp lớp xong thì về nhà.
Tài xế đột nhiên biến sắc: “Tiểu thư, phanh không ăn.”
Phanh không ăn, tốc độ xe càng chạy nhanh hơn, nhưng sau khi rời khỏi cao tốc sẽ đâm vào đường nhỏ.
Tôi sợ tới mức mặt tái mét, nắm chặt lấy tay Trần Hân Vi: “Làm sao bây giờ, tôi không muốn chết.”
“Đừng sợ.” Cô ấy vẫn dùng giọng lạnh lùng trấn an tôi.
Nhưng mà trong đầu, tôi lại nghe thấy cô ấy nói với hệ thống: “Khởi động chế độ bảo vệ.”
m thanh máy móc chậm rãi vang lên: “Chế độ bảo vệ chỉ có thể bảo hộ một người, ký chủ, cô…”
“Tôi muốn Trần Đóa Đóa sống.”
“Ting, chế độ bảo vệ đang khởi động…”
Tôi lập tức dùng sức nắm lấy tay Trần Hân Vi, liều mạng lắc đầu với cô ấy: “Đừng, Trần Hân Vi…”
Mắt cô ấy sáng lên, cô ấy khẽ cười: “Quả nhiên là cậu biết.”
Tôi không kịp cô ấy đang nói gì, nước mắt đã rơi xuống: “Trần Hân Vi, cậu về đi, cậu về đi, chỉ cần độ hảo cảm đạt tới 100%, cậu có thể trở về đúng chứ?”
Sức cô ấy rất lớn, cô ấy mở cửa xe, gió lốc thổi vào, tóc dài của cô ấy bay phấp phới.
Trước khi bị đẩy xuống, tôi chỉ kịp nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của cô ấy, cùng với câu nói: “Sống thật tốt”
“Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đạt tới trăm phần trăm, xin ký chủ lựa chọn rời khỏi thế giới…”
36.
Đường cao tốc trên núi Bàn Sơn xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, tài xế chết ngay tại chỗ, Trần Hân Vi mặc dù không tắt thở ngay lập tức, nhưng sau khi được cứu chữa, vẫn biến thành người thực vật.
Trong tai nạn xe cộ này, chỉ có mình tôi, sống sót như một kỳ tích.
Rất nhiều chuyên gia phân tích tình huống lúc đó, đều vô cùng kinh ngạc với việc tôi còn sống.
Cha mẹ và anh trai đều khóc sắp mù luôn rồi.
Mà tôi thân thiết với Trần Hân Vi nhất, lại từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt.
Tôi vẫn luôn tin chắc rằng cô ấy sẽ không rời đi như vậy.
Trong khoảng thời gian này, tôi điều tra camera an ninh lúc đó, sau khi phân tích và kiểm tra kỹ càng, rốt cuộc tìm được kẻ đầu têu.
Là Lục Phỉ.
Chân của cô ta bị gãy, đời này cứ như vậy bị hủy, dưới tâm lý vặn vẹo, cô ta đã mưu đồ vụ mưu sát này.
Tôi giao tất cả chứng cứ cho cảnh sát, Lục Phỉ bị phán tù chung thân, Lục gia sừng sững như thế cũng sụp đổ chỉ trong vòng một đêm.
Trong căn phòng trắng tinh, ánh nắng nhạt dịu dàng chiếu lên người Trần Hân Vi.
Mẹ lau tay chân cho cô ấy, lại xoa bóp gân cốt cho cô ấy, phu nhân ngày xưa lộng lẫy, bây giờ trở nên có chút tang thương.
“Mẹ, để con.”
Mẹ không rời đi, đứng ở một bên nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Đóa Đóa, thứ ba tới là sinh nhật Vi Vi, mình vẫn tổ chức chứ?”
37.
Tôi nghiêm túc nhìn bà: “Có chứ, sao lại không, cậu ấy không chết, biết chúng ta tổ chức sinh nhật cho chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Mẹ thở dài: “Liệu con bé có biết được không?”
Tôi chắc chắn nói: “Đương nhiên là cậu ấy biết.”
Ngày 12 tháng 4 là sinh nhật của Trần Hân Vi.
Cha mẹ và anh trai chi món tiền khổng lồ để tổ chức lễ thành niên cho cô ấy.
Nhưng mà nhân vật chính của tiệc sinh nhật lại được tôi dùng xe lăn đẩy ra, xuất hiện ở sân thượng.
Tôi sửa soạn cho cô ấy xong, mỉm cười nói: “Trần Hân Vi, nhìn kỹ nhé.”
Vừa dứt lời, pháo hoa bay lên trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, trông như đang ban ngày.
Trong bầu trời đêm rực rỡi, cuối cùng tôi cũng nghe thấy âm thanh máy móc đã lâu không nghe thấy kia: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, xin ký chủ lựa chọn thời gian rời khỏi…”
Cùng lúc đó, lông mi thật dài của Trần Hân Vi run rẩy.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm: “Cậu phải đi rồi sao?”
38.
Cô ấy không nói chuyện, chỉ là lông mi run rẩy mạnh hơn.
Nước mắt tôi đột nhiên rơi như mưa.
Sau khi tai nạn xảy ra, trong thời gian dài như vậy, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, là bởi vì tôi biết cô ấy còn chưa thật sự rời đi.
Tuy rằng cô ấy biến thành người thực vật, nhưng linh hồn của cô ấy chỉ bị nhốt trong thân thể bị tàn phá này.
Nhưng bây giờ, tôi biết, cô ấy phải đi.
Hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Pháo hoa bay lên dần thưa thớt.
Đôi mắt đen nhánh của Trần Hân Vi hơi lay động, cuối cùng lại trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, tôi ôm bả vai cô ấy.
“Trần Hân Vi, đừng quên tôi.”