Cảm giác đầu thật sự rất đau.
“Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, người làm nô tỳ lo muốn chết.”
Tụng Chi đỡ ta ngồi dậy, chủ động xoa bóp huyệt thái dương cho ta.
Ta nhìn khắp mọi thứ trong tẩm điện, vẫn là Dực Khôn cung. Y phục của Tụng Chi vẫn theo quy chế của một Đáp Ứng, có thể thấy hoàng đế vẫn chưa phế truất vị phận của ta.
“Bây giờ là canh mấy? Ca ca đâu?” Ta hỏi.
“Giờ Tý, hoàng thượng vừa mới hạ chỉ để… để đại tướng quân canh giữ cổng thành…”
Giọng của Tụng Chi càng nói về sau càng nhỏ.
Ta giận dữ ném mạnh chiếc gối xuống đất, các cung nữ trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
“Nương nương, nương nương bớt giận, nô tỳ lập tức sai người báo cho đại tướng quân, bảo ngài ấy dâng thêm tấu chương, nhắc lại công lao trước đây!”
Tụng Chi vừa nói vừa định lui xuống. Ta vội vàng quát nàng lại:
“Hồ đồ!”
Kiếp trước, năm gia tộc nhà họ Niên vì sao suy tàn, chẳng lẽ chỉ vì ca ca ngang ngược ngạo mạn đến mức hoàng đế không thể nhẫn nhịn?
Công cao chấn chủ, điều này hoàng đế hiểu rõ.
Chỉ đáng tiếc… kiếp trước, Niên gia gia chúng ta không một ai nhìn thấu được điều này.
“Ngươi nghĩ cách nhắn lời ra ngoài, bảo ca ca trông coi cổng thành cho thật tốt, tuyệt đối không được gây chuyện, nhất là không được mặc hoàng mã quái khi làm việc.” ta nói.
Chính ta cũng không ngờ vào lúc này mình vẫn có thể giữ bình tĩnh đến vậy.
Tụng Chi ngơ ngác nhìn ta, không hiểu.
“Mau đi đi!” Ta thúc giục.
Tụng Chi không dám trái lời, lập tức đáp ứng, hành lễ rồi vội vã đi làm việc ta giao phó.
Trong chính điện, mùi hương Hoan Nghi tỏa ra từ lò hương qua các lỗ hương.