Tôi lùi lại một bước, mắt cậu ấy ngay lập tức trở nên ảm đạm, nhưng chỉ trong chốc lát, đôi mắt cậu ấy lại sáng lên với nụ cười:
“Cô giáo, em chỉ đùa thôi mà.”
Không biết là vui hay buồn, tôi kiếm cớ chạy trốn.
Tôi trằn trọc suốt đêm, lòng rối như tơ vò.
Chu Tự đã chiếm trọn cả thanh xuân và tất cả tình cảm của tôi, thậm chí tôi còn cố gắng tìm kiếm tình thân đã thiếu hụt ở nơi anh.
Lâm Nhất Văn từng mắng tôi thiếu tình yêu thương, tính cách lấy lòng người khác.
Tôi luôn biết mình là người như vậy, thật đáng ghét.
Những cảm xúc mơ hồ và đè nén mà Hứa Minh Tắc dành cho tôi, chẳng lẽ tôi thật sự không nhận ra rằng giữa chúng tôi có nhiều hơn là tình thầy trò?
Tôi nghĩ mình đã phần nào nhận ra, nhưng tôi ép bản thân không nghĩ quá nhiều, tự nguyện hy vọng có thêm một người đối xử tốt với mình.
Nhưng tôi đã quên mất, điều đó thật bất công với cậu ấy.
Tôi thu dọn đồ đạc ngay trong đêm và trở về nước, để lại một lá thư.
Trước khi có thể đưa ra phản hồi, tôi nghĩ mình cần phải tỉnh táo lại, dù thế nào cũng không thể đi vào vết xe đổ.
Khi tôi về đến nhà đã là 11 giờ đêm, lúc bật đèn lên, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, tôi cầm lấy một cái bình hoa, chậm rãi bước về phía phòng ngủ.
Thật ra tôi cũng có thể đoán được đó là ai.
Đây là căn nhà mà Chu Tự đã mua bằng số tiền kiếm được đầu tiên, là ngôi nhà nhỏ mà tôi thích vì phù hợp cho người nhát gan như tôi sống một mình, nên anh đã để lại cho tôi.
Khắp nơi trong đây đều đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi, và tôi vẫn chưa kịp lấy lại chìa khóa còn lại.
“An Di.”
Chu Tự quay lưng về phía tôi, giọng rất bình tĩnh, nếu lắng nghe kỹ có lẽ sẽ nhận ra chút khác lạ.
Anh nói: “Em đã đốt ảnh cưới của chúng ta.”
Tôi sững sờ trong chốc lát, rồi không thèm quan tâm mà nhún vai:
“Chẳng lẽ anh muốn tôi nhìn vào khuôn mặt anh mà ngủ sao?
Xin lỗi, tôi không làm được.”
Chu Tự im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi không còn kiên nhẫn để chờ đợi, tôi xoay người định đi ra ngoài để tìm chỗ khác ở.
“Sao em có thể nhanh như vậy… Quả nhiên em lại nhanh chóng như thế…”
Tôi dừng bước.
Nhưng anh nghẹn ngào không nói được hết câu, lần đầu tiên trong đời, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của anh, giọng chất vấn nhưng cũng đầy tủi hờn.
Tôi cảm thấy mắt mình nóng lên, không phải vì lời nói của anh, mà vì tôi chợt nhớ đến…
Tôi nhớ lại những đêm khuya nơi đây, mỗi lần tôi chờ Chu Tự trở về nhà, những buổi sáng sớm tôi dậy sớm để là áo sơ mi cho anh.
Nhanh ư?
Những thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm của anh trước đây, tôi đã chịu đựng suốt sáu năm rồi.
Sau này… sẽ không còn phải như vậy nữa.
Tôi không mềm lòng, cũng không quay đầu lại.
[Chu Tự – Ngoại truyện]
Cánh cửa đã khép lại.
An Di muốn rời khỏi nơi này.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc kìm nén trong lòng Chu Tự bỗng dưng trỗi dậy, anh đứng bật dậy, loạng choạng chạy ra phía cửa.
Anh đã uống quá nhiều, thế giới của anh gần như đang xoay tròn.
Anh nhắm mắt lại, dựa vào tường, khi mở mắt ra, đập vào mắt anh là căn phòng khách với tường màu xanh da trời.
“Chu Tự, anh thích màu gì?” Năm đó khi kết hôn, Hứa An Di luôn vô tư đã chủ động đề nghị tự lo việc trang trí nhà mới.
Anh đã nói gì nhỉ, anh quên rồi.
Dù là “Em thích là được” hay “Tùy em,” thì cũng chẳng khác nhau mấy.
Có vẻ như… anh chưa bao giờ kiên nhẫn với Hứa An Di.
Lần đầu gặp Hứa An Di, cô ấy đứng bướng bỉnh trên bục giảng, dù không có một phiếu bầu nào cho mình, cô vẫn thẳng lưng đứng đó.
Mỗi lần công bố phiếu bầu, dưới lớp lại vang lên một tràng cười khúc khích.
Cô ấy cắn chặt môi, mặt đỏ bừng như quả cà chua.
Anh đã bỏ phiếu cho cô ấy, vì nguyên tắc của mình.
Hứa An Di mỉm cười với anh, trong mắt long lanh ngấn lệ.
Thật kỳ lạ, có người bỏ phiếu cho, mà cô ấy lại khóc.
Lâm Nhất Văn khóc rồi rời đi, anh không có tâm trạng để an ủi cô ấy, trong đầu chỉ lởn vởn đôi mắt trong veo, cố gắng kìm nén nước mắt của Hứa An Di, mang một vẻ đẹp đặc biệt và kỳ lạ.
Mẹ anh gọi điện, thúc giục anh gửi tiền về.
Lâm Nhất Văn lau nước mắt rồi lại cười:
“Chu Tự, để em bảo mẹ em chuyển tiền cho dì, tiện hơn.”
Chu Tự từ chối không chút do dự:
“Không cần.”
Không cần, nhà họ Chu nợ nhà họ Lâm đã đủ nhiều rồi.
Hai gia đình là hàng xóm, bố Chu và bố Lâm còn là đồng nghiệp.
Năm bố Chu hy sinh, Chu Tự mới sáu tuổi, mẹ anh đẹp nhưng không biết quản lý cuộc sống, chẳng mấy chốc đã tiêu sạch những gì bố để lại.
Chu Tự giống như một đứa trẻ lang thang, theo chân mẹ một “kẻ ăn xin” lớn hơn, đi khắp nơi vay mượn tiền, chịu đủ sự khinh bỉ và sỉ nhục.
Có tiền, mẹ anh lại đi đánh bạc, tiêu xài.
Sau giờ học, anh thường bị nhốt ngoài cửa nhà, lang thang như một bóng ma.
May mắn là còn có bố Lâm.
Chu Tự đã sống ở nhà họ Lâm nhiều năm, bố Lâm không có con trai nên coi anh như con, gần như là người cha thứ hai của anh.
Người đàn ông vốn không giàu có đó đã gánh vác tương lai của cả hai đứa trẻ.
Anh và Lâm Nhất Văn ngày càng gần gũi, thực ra hai gia đình cũng đã có ý định kết thông gia từ lâu.
Có lẽ anh đã từng thích Lâm Nhất Văn, nếu như anh hiểu thế nào là thích.
Lâm Nhất Văn mới đi du học vài tháng ngắn ngủi, anh đã gần như quên mất những lời cô nói với anh trước khi rời đi.
Anh chỉ nhớ rằng cô ấy nói cô không cam tâm sống một cuộc đời bình thường, không cam tâm gả cho một người cô độc và lạnh lùng như anh.
Anh không trách cô.
Anh luôn sợ hãi việc mất đi ai đó, nên không bao giờ dám dễ dàng trao đi tình cảm.
Gặp lại Hứa An Di lần nữa, lần này, nụ cười của cô không còn rụt rè nữa, mà rạng rỡ, không chút dè dặt.
Cô cứ quanh quẩn bên anh suốt ngày, có chút phiền phức, nhưng thỉnh thoảng khi cô tựa vào bên anh nói chuyện không ngừng rồi ngủ thiếp đi, trông cô lại rất đáng yêu.
Thời gian trôi qua, họ bắt đầu hẹn hò, anh vốn lạnh lùng, đối với ai cũng vậy, ngay cả mẹ anh cũng không ngoại lệ.
Hứa An Di thường bị sự hờ hững và chậm chạp của anh làm cho bật khóc.
Anh thường bắt gặp cô lén lau nước mắt một mình, nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn.
Yêu anh là một việc rất khó duy trì và không hề đáng giá, anh không tin ai có thể làm được.
Đêm trước ngày đính hôn, cô ôm lấy tấm ảnh của họ và khóc không thành tiếng.
Trái tim Chu Tự khẽ nhói lên, anh cố tình nói với cô, trong lòng anh sẽ mãi có một góc dành cho cô ấy.
Thực ra, anh muốn nói rằng, em hãy mau chóng rời đi, mau đi đi.
Tất cả những gì liên quan đến quá khứ của anh, liên quan đến Lâm Nhất Văn, anh đều giữ kín, anh đã sớm học được cách giấu đi nỗi đau mà không để lộ ra ngoài.
Anh vụng về đẩy cô ra xa, muốn cô rời đi, để chứng minh rằng anh không xứng đáng được yêu thương.
Anh khó khăn lắm mới chống đỡ nổi cơ thể mình, mở cửa ra.
Hứa An Di đang đứng bên lề đường vẫy xe, nước mắt còn đọng trên khóe mắt.
Chu Tự muốn đuổi theo, nhưng ngay lúc đó, một người đã ôm chặt lấy cô, lau đi những giọt nước mắt của cô.
“Hứa Minh Tắc.”
Cô ngước nhìn anh, giọng đầy tủi thân:
“Em…”
Người đàn ông tên Hứa Minh Tắc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô.
Chu Tự từ từ đứng lại.
Thì ra, anh mới là kẻ nhát gan.
-Hết-