Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOA PHI TÁI SINH Chương 2 HOA PHI TÁI SINH

Chương 2 HOA PHI TÁI SINH

1:41 chiều – 25/11/2024

Thư kể về những chuyện xảy ra trước khi ta bước chân vào phủ Ung Vương.

Trước kia, ta chỉ biết hoàng đế và tiên hoàng hậu từng tình thâm nghĩa trọng, nhưng không ngờ hoàng đế có thể sâu nặng với một người đến mức ấy.

Người đưa nàng cưỡi ngựa, đích thân làm trâm ngọc, còn vì nàng mà múa kiếm. Còn phúc tấn thì toàn tâm toàn ý với hoàng đế, xuân về giữa ngàn hoa múa vũ điệu Kinh Hồng, hè đến cùng chèo thuyền trên hồ, thu sang ủ rượu bên nhau, đông về lại dạo tuyết ngắm mai.

Nếu là dân thường, hẳn sẽ là một đôi trời sinh.

Ca ca viết mơ hồ không rõ ràng, nhưng ta có thể cảm nhận được, bất kể là ta, Chân Hoàn, An Lăng Dung hay Ôn nhu nhã nhặn Thẩm Mi Trang, trên người chúng ta đều có bóng dáng của tiên hoàng hậu.

Hoàng đế như đang tìm kiếm những mảnh vỡ về bóng dáng đó.

Nhưng làm gì có mảnh vỡ nào hoàn toàn giống nhau?

Trong thư, ca ca còn nhắc đến việc hoàng đế đang chiêu binh mãi mã. Ca ca có ý định gia nhập quân đội, muốn nghe thử ý kiến của ta.

Ta hiểu rất rõ tính tình của ca ca.

Huynh ấy tuyệt đối không thể cam lòng làm một chức quan giữ cổng thành cả đời, lý do duy nhất khiến huynh ấy nhẫn nhịn đến giờ chỉ là vì ta còn trong cung, và vì Niên gia thị còn người sống sót.

Ta hồi âm cho ca ca, ủng hộ ý định tham gia quân đội của huynh ấy, nhưng cũng đặc biệt dặn dò phải nhẫn nhịn trong mọi việc.

Chân Hoàn sinh được một công chúa.

Hoàng đế dường như rất yêu thích đứa bé ấy, ngay trong ngày chào đời đã ban cho phong hiệu là “Lung Nguyệt.”

Ta vốn tưởng rằng, có con rồi, hoàng đế sẽ hồi tâm chuyển ý với Chân Hoàn. Tuy nhiên, Chân Hoàn lại kiên quyết rời cung đến Cam Lộ Tự.

Ta bảo Tụng Chi tìm cách dò hỏi nguyên do, nàng nói là vì một câu “Quản quản loại khanh.”

Tụng Chi không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng ta thì hiểu.

Loại khanh há chỉ có Quản quản?

Sau khi Chân Hoàn rời cung, một khoảng thời gian dài hoàng đế không bước chân vào hậu cung.

Thỉnh thoảng đến, cũng chỉ vì thái hậu gây áp lực, buộc người phải làm bộ làm dáng, nhưng cũng chỉ đến chỗ An Tần hoặc Kỳ Tần.

Những phi tần khác trong cung liền rảnh rỗi hẳn, Kỳ Tần và An Tần bắt đầu ganh đua tranh sủng như thể thi đua.

Hai người ấy đều là người của hoàng hậu, dù có tranh cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, chẳng tranh được gì to tát.

Lần đầu tiên, ta cảm nhận rằng những ngày như vậy thực sự rất thanh tịnh.

Không cần phải vắt óc suy nghĩ cách đổi mới món ăn cho hoàng đế, cũng chẳng cần ghen tỵ vì tối nay người ở lại cung nào.

Mãi đến khi ca ca gửi thư nói rằng chuẩn bị có động thái từ Chuẩn Cát Nhĩ, ta mới biết rằng những ngày tốt đẹp của nhà họ Niên sắp trở lại.

Ta lại chẳng nghĩ gì đến chuyện tốt đẹp hay không tốt đẹp nữa. Nhưng ca ca còn ở ngoài biên ải, Niên Phú và Niên Hưng vẫn chưa rõ tung tích.

Nếu ca ca có thể nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm, ta cũng sẵn lòng đánh cược thêm một lần nữa.

“Tụng Chi, thánh giá bao giờ hồi cung?” ta hỏi.

“Các cung viện đã bắt đầu dọn dẹp rồi.” 

Tụng Chi tính toán một chút:

“Chắc chừng hai ba ngày nữa, muộn nhất cũng không quá cuối tháng.”

Ta ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: 

“Nghe nói Bách Tuấn Viên đã gửi mấy con ngựa tốt vào cung?”

“Đúng vậy, đều là ngựa đã được thuần hóa.” Tụng Chi đáp.

“Theo ta đi một chuyến.”

Tụng Chi không hiểu, ta cũng không giải thích.

Từ khi biết hoàng đế từng thích cùng tiên hoàng hậu cưỡi ngựa, ta liền hiểu rằng thứ người để ý khi đó, ngoài quyền thế của nhà họ Niên, còn là khí khái anh hùng trên người ta.

Chỉ tiếc rằng, ta không phải một mảnh ghép hoàn hảo. Trên người ta chỉ có sự mạnh mẽ của tiên hoàng hậu, mà thiếu đi sự dịu dàng của nàng ấy.

Nhiều năm không cưỡi ngựa, ta phải dành ba ngày để làm quen lại với ngựa.

Đến chiều ngày thứ năm, khi ta đang cưỡi ngựa trong vườn thì gặp hoàng đế.

Ba năm không gặp, hoàng đế dường như đã già đi không ít.

Khi thấy là ta, người không rời đi.

Ta nắm chắc điểm ấy, dùng chiếc kim đã chuẩn bị sẵn đâm vào bụng ngựa. Ngựa bị đau thì trở nên hoảng loạn, ta liền bị nó hất xuống.

Hoàng đế nhanh tay đỡ lấy ta, đôi mắt đầy tình ý của người dường như có thể vắt ra nước.

“Hoàng thượng…” Ta hơi nghẹn ngào.

Nói rằng không có chút tình cảm nào là không đúng, nhưng nói rằng có thể bỏ qua mọi khúc mắc mà tiếp tục lấy lòng người cũng là không thể.

“Nàng gầy đi rồi.”

Sau ba năm, đây là câu đầu tiên hoàng đế nói với ta.

“Thần thiếp thất đức, không xứng đáng diện thánh…”

Hoàng đế siết chặt vòng tay đang ôm ta, ta có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người.

Ta biết, ta và người đều đang kích động như nhau.

“Ba năm không gặp, ngoài câu này này nàng không còn gì khác muốn nói với trẫm sao?” Hoàng đế nói.

Thành thật mà nói, ta không biết người mong đợi ta nói điều gì, cũng không có tâm trí để nghĩ thêm.

Ta đành im lặng, hoàng đế thấy vậy thì thả ta xuống.

“Những chuyện nàng phạm phải khi xưa, quả thực không thể tha thứ. Nhưng trẫm há lại không biết, sau từng việc đó đều có sự tham dự của Tương Tần?” Hoàng đế nói.

Ta quỳ xuống trước mặt người, cúi đầu nói: 

“Thần thiếp có tội.”

Hoàng đế đỡ ta dậy:

“Tương Tần đã chết, trẫm cũng lạnh nhạt với nàng suốt ba năm. Trẫm thường nghĩ, có phải là trẫm đã chiều chuộng nàng quá mức rồi không.”

Từ khi quyết định diện thánh, ta đã nghĩ đến ngày này. Chỉ là, ta không ngờ mình lại khó chịu và xúc động hơn những gì mình tưởng.

Ở bên cạnh bậc đế vương quá lâu, nhất là khi biết chuyện về hương Hoan Nghi và chén thuốc an thai, ta thật sự không phân biệt được lời nói của người câu nào là thật, câu nào là giả.

Người giết con của ta, cũng là người ban cho ta hương Hoan Nghi.

Người nói rằng đã chiều chuộng ta quá mức, cũng chính là người ấy.

Nhiều năm sau ta mới hiểu, thực sự làm ta hư hỏng đâu phải là hoàng đế, mà là cha mẹ, là ca ca của ta.

Những gì hoàng đế ban cho ta, chẳng qua chỉ là sự dung túng.

Người dung túng ta, dung túng ca ca, để rồi nhà họ Niên mới có ngày vinh quang rồi lụi bại.

Hoàng đế bước vào Dực Khôn cung lần nữa, nhưng Dực Khôn cung sớm không còn là nơi xa hoa lộng lẫy của ba năm trước.

Trước đây, vị Hoa phi nương nương yêu thích xa hoa ngay cả đồ trà cũng phải mạ vàng, nay chỉ còn lại bổng lộc của Đáp Ứng, đủ để duy trì cái ăn cái mặc, làm gì còn dư dả để trang hoàng cung điện hay mua thêm vật dụng?

“Nàng…”

Hoàng đế có lẽ chưa từng thấy cung điện của phi tần nào lại tiêu điều đến mức này, người ngập ngừng, khẽ thở dài: 

“Là trẫm đã làm nàng ấm ức rồi.”

Những ngày qua của ta, sao chỉ là “ấm ức” mà có thể miêu tả hết?

Từ khi biết chuyện về hương Hoan Nghi và chén thuốc an thai, những lúc khó vượt qua, ta đã không ít lần nghĩ đến cái chết.

Nhưng, phi tần tự vẫn là tội liên lụy gia tộc. Niên gia thị vẫn còn người sống, ta nào dám lại làm càn?

“Hoàng thượng biết thần thiếp ấm ức, thần thiếp liền không thấy ấm ức nữa.”

Ta lau nước mắt, dâng một chén trà cho người.

Tối hôm ấy, hoàng thượng ở lại Dực Khôn cung.

Ta biết, từ tối nay, mọi sự nhún nhường và hạ mình suốt ba năm qua sẽ khôgn trở thành uổng phí.

Hoàng hậu lại tái phát bệnh đau đầu, hoàng đế bị thái hậu triệu đến.

Điều bất ngờ là, thái hậu chủ động nâng vị phận của ta, phong ta làm Quý Nhân.

Tất nhiên, người được phong thưởng không chỉ có ta, còn có Thẩm Mi Trang. Nàng hầu hạ thái hậu nhiều năm, thái hậu quyết định nâng nàng lên làm Huệ Tần.

Hai cấp liên tiếp được phong khiến ta có chút bối rối, nhưng nghĩ lại liền hiểu ra.

Thái hậu là người lão luyện trong quyền thuật, nay hoàng hậu một mình độc tôn, thái hậu muốn biến ta thành cái gai trong mắt mọi người, để cân bằng quyền lực với hoàng hậu.

Nếu là trước đây, ta hẳn sẽ nghĩ thái hậu thương yêu ta.

Ta khẽ thở dài, tạ ơn ban thưởng. 

Quả nhiên, thánh chỉ phong ta làm Hoa Quý Nhân vừa hạ, hoàng hậu liền sai người gọi ta đến Cảnh Nhân cung.

Tính ra, đã ba năm ta chưa đặt chân đến cung điện này, cũng gần ba năm chưa gặp lại những gương mặt quen thuộc này.

Đoan phi vẫn không rời xa thang thuốc, miễn chuyện thỉnh an hoàng hậu, nên dịp này không gặp được nàng.

Kính phi, Tề phi ngồi ở vị trí bên trái và bên phải, phía dưới là Kỳ Tần, An Tần, Trinh Tần, Hân Quý Nhân, Khang Thường Tại.

Huệ Tần không đến, có lẽ là nàng không muốn gặp ta.

Cũng phải, ngày trước ta suýt chút nữa đã lấy mạng nàng. Mối thù sâu đậm như vậy, đâu thể hóa giải chỉ bằng vài câu nói của ta.

Thôi thôi thôi…

Dù là những người đến hay không đến, chẳng có ai mong muốn ta đứng ở đây cả.

“Hoa Quý Nhân lâu ngày không ra khỏi cung, Khang Thường Tại và Trinh Tần không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.”

Hoàng hậu mỉm cười giải thích.

Sau khi Khang Thường Tại hành lễ với ta, ta nghe nàng cùng Trinh Tần thì thầm nhỏ giọng rằng liệu ta có phải là Hoa Phi nương nương từng được sủng ái khắp lục cung năm nào không.