Tam công tử tướng mạo đường đường, nhưng vì bệnh tật từ nhỏ nên có phần khờ khạo, năm nay đã hai mươi nhưng vẫn chưa thành thân.
Phu nhân Kỷ Tâm Dao tuy biết rõ như vậy, nhưng thân thế của Tam công tử bày ra trước mắt, vốn định phải qua một vòng tuyển chọn nha hoàn thông phòng mới có thể xác định, nhưng ba ngày trôi qua cũng không có nha hoàn nào ứng tuyển.
Phu nhân phẩy tay một cái, thông báo nha hoàn thông phòng mỗi tháng tăng thêm 2 lượng bạc.
Ta “phịch” một tiếng quỳ trước mặt phu nhân, lớn tiếng nói:
“Phu nhân, Thúy Chi đã ngưỡng mộ Tam thiếu gia từ lâu, nếu có thể gần gũi hầu hạ ngàu ấy, thì đó là may mắn lớn của nô tỳ. Nô tỳ xin làm trâu làm ngựa, tận tâm tận lực vì Tam thiếu gia…”
Phu nhân phẩy tay ra hiệu như sợ ta nói thêm, “Đã như vậy thì chọn ngươi đi thôi. Nếu Tam thiếu gia hài lòng, tiền bạc và công việc đều theo sắp xếp của thiếu gia nhà ngươi.”
“Tạ ơn phu nhân.” Ta càng quỳ gối cung kính hơn.
Ta không những không sợ mất đi hai lượng bạc kia, mà còn vui vẻ nuốt trôi chiếc bánh vẽ mà phu nhân đã vẽ ra.
Tiền mà, lúc nào cũng thơm.