16
Kỳ thi mùa xuân công bố kết quả, Thập Nhất có tên trên bảng vàng.
Hắn được phân công làm huyện lệnh ở huyện Phú Giang.
Huyện Phú Giang nằm ở Giang Nam, tuy xa kinh thành nhưng phong cảnh đẹp, dân chúng hiền hòa.
Đối với Thập Nhất không có bối cảnh, đây đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi, chúng ta đều rất hài lòng.
Đã đến lúc nói lời từ biệt với Tam thiếu gia.
Ta tìm thấy Tam thiếu gia đang ngồi dưới mái nhà ngắm mây, mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thiếu gia còn oán hận lão gia không?” Tam thiếu gia nhìn lên trời.
“Không hận nữa. Ta đã nghĩ thông rồi.” Ta nhìn Tam thiếu gia, sắc mặt ngài ấy đã bình bình đạm đạm, không còn cần che dấu hay giả ngây ngô nữa.
Thế thì tốt, ít nhất hắn không còn cô đơn nữa.
“Ngươi nhất định phải đi sao?” Tam thiếu gia xoa môi ta.
“Phải, nô tỳ theo Thập Nhất đến huyện Phú Giang.”
“Ngươi từng nói sẽ trung thành với ta.” Hắn nhìn những đám mây trôi bồng bềnh.
“Nô tỳ chỉ muốn tiết kiệm đủ tiền để mở một cửa tiệm nhỏ, không phải nhìn sắc mặt người khác.”
“Ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Tam thiếu gia cố gắng thuyết phục.
“Ngài từng muốn giết ta.”
“Giết nàng? Ta không có.” Hắn hơi ngẫm nghĩ, “Ta chỉ ra hiệu cho Thẩm Diệp đánh ngất nàng thôi.”
“Thiếu gia và nô tỳ khác nhau một trời một vực, nô tỳ chỉ là một thông phòng nhỏ bé, tương lai thiếu gia sẽ có phu nhân, sẽ có một tương lai tươi đẹp.”
“Ta sẽ không.” Tam thiếu gia thề.
“Nô tỳ tin thiếu gia, nhưng nô tỳ không thể đánh cược cái mạng nhỏ của mình được.”
“Ngươi chưa bao giờ động lòng vì ta sao?”
Ta không dám trả lời.
Đương nhiên là đã từng động lòng. Ở bên cạnh người như Tam Thiếu gia lâu ngày tự nhiên là đã từng động lòng.
Nhưng có quá nhiều ví dụ như Tố Tuyết, Bạch Lộ, Ngân Châu, Kỷ Tâm Dao, yêu một người quá đau đớn, ta không dám thử.
“Ta đã quen rồi, dù sao ngươi cũng không phải là người đầu tiên rời khỏi ta.” Tam thiếu gia bắt đầu dùng chiêu bài tình cảm.
Ta không nói gì.
“Ít nhất, ta đã cố gắng, ta không hối hận.”
“Hôm đó ta có việc, sẽ không tiễn ngươi.” Tam thiếu gia nhìn ta đầy đau đớn.
Những ngày sau đó, hắn cố tình tránh mặt ta. Nếu điều này khiến Tam thiếu gia cảm thấy dễ chịu hơn, thì cứ để hắn làm vậy.
Cho đến khi ta nhìn thấy giấy bán thân ở đầu giường. Miệng cứng lòng mềm, hắn vẫn trao nó lại cho ta.
Ta thực sự tự do rồi, không còn thuộc về ai, có thể trung thành với chính mình.
Khi thu dọn hành lý, ta do dự một lúc lâu, rồi mang theo mặt nạ hồ ly tuyết.
Đã đi xa ra khỏi phủ Tể Tướng nhưng ta không kìm được mà ngoảnh lại nhìn.
Tam thiếu gia đứng dưới gốc cây liễu trước phủ nhìn ta.
Ta cố tỏ ra nhẹ nhàng, vẫy tay mạnh mẽ, “Tam thiếu gia, tạm biệt.”
Sau một tháng đi đường vất vả, ta và Thập Nhất cuối cùng cũng ổn định ở huyện Phú Giang.
Ta mở một quán trà, gọi là “Hoàng Kim Ốc”.
Những người hàng xóm có thời gian rảnh rỗi thường đến uống trà, trò chuyện về xuân sắc, buôn bán không tệ, ta rất hài lòng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Lúc rảnh rỗi, nhớ lại những ngày ở phủ Tể tướng, nhớ đến hắn, đều như đã thuộc về kiếp trước.
17
Một năm sau, Cảnh Bình đế băng hà, tân hoàng kế vị.
Nghe nói rằng, Lưu Tụng của phủ Tể tướng đã hỗ trợ tân hoàng đăng cơ, lập công lớn, một thời gian ngắn phong quang vinh sủng không ai bì kịp.
Tiếc rằng làm việc quá độ mà chết, cũng là một kẻ yểu mệnh.
Tam thiếu gia chết rồi? Ta không tin.
Truyền thuyết đều là giả dối. Hắn từng nói vậy. Ta nên tin hắn.
Không lâu sau, người dân huyện Phú Giang đều nói, trong huyện xuất hiện một công tử tuấn tú.
Công tử thuê một cửa hàng đối diện Hoàng Kim Ốc, mỗi ngày không làm gì, chỉ ngồi trên bậc thềm nhìn bà chủ của Hoàng Kim Ốc đi ra đi vào, bên cạnh còn có một con chó trắng như tuyết.
Người dân xúm lại xem, chặn kín hết cả con đường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của Hoàng Kim Ốc.
Bà chủ của Hoàng Kim Ốc nhịn mãi không được, cuối cùng không chịu nổi, tiến đến tìm công tử lý luận.
Bà chủ nhìn chàng công tử tội nghiệp, con chó bên cạnh vô tội, lại nhìn con chó trắng đang thè lưỡi, cười khổ.
Thấy nàng cười, hắn cũng cười theo.
“Không cần tiền đồ tươi sáng nữa sao?” Nàng cười hỏi.
“Ta chỉ cần Chi Chi.”
“Nếu không phải đã hứa với Hoàng thượng chờ tình hình ổn định, ta đã đến từ lâu rồi.”
“Ta hối hận, ta lẽ ra nên đến sớm hơn để tranh thủ.”
Sau đó, người dân nghe nói công tử tuấn tú đó cưới bà chủ của Hoàng Kim Ốc, còn dính lấy bà chủ như keo.
Trong số những cô nương gia hàng xóm không ít người hối hận, biết công tử đó đẹp trai như thế mà mắt nhìn lại đơn giản như vậy thì mình đã ra tay từ sớm rồi.
Nhưng người dân ở đó không ai biết rằng, chàng công tử đó, tên là Lưu Tụng.
Lưu Tụng, chỉ vì Thúy Chi mà đến.
hết.