14
Kỷ Tâm Dao đã chết.
Không ai ngờ được.
Tam thiếu gia khi nghe tin tức, thần sắc phức tạp, mặt thoáng qua sự nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó hắn hiểu ra.
Hắn vội vàng cầm kiếm, bước ra ngoài.
Có vẻ sẽ xảy ra chuyện lớn, ta vội vàng ngăn lại, nhưng không thể nào đuổi kịp bước chân của Tam thiếu gia.
Tam thiếu gia tức giận đẩy cửa phòng Lưu Trạm, cầm kiếm chỉ thẳng vào ông.
“Người dựa vào cái gì mà giết bà ấy.” Tam thiếu gia giọng run rẩy.
“Ngươi không thể mang tiếng giết mẹ được.” Lưu Trạm rất bình tĩnh.
“Vậy nên,ngườii thay ta giết bà ấy?” Tam thiếu gia giận dữ, đâm kiếm vào người Lưu Trạm, Lưu Trạm cũng không hề né tránh.
“Thiếu gia, đừng làm điều gì khiến ngài hối hận.”
Ta nắm lấy lưỡi kiếm, máu theo cánh tay nhỏ xuống đất.
“Chi Chi, ngươi thế nào?” Thiếu gia sợ hãi ném kiếm xuống đất, xé một mảnh vải từ áo băng bó tay ta, lớn tiếng gọi, “Người đâu! Đại phu, đại phu đâu rồi?”
“Đều là lỗi của ta, luôn khiến Chi Chi vì ta mà bị thương.” Thiếu gia rất đau lòng.
“Thiếu gia, ngài chỉ còn lại lão gia là người thân cuối cùng, phải trân trọng.” Ta nắm tay Tam thiếu gia đang run rẩy, nói với hắn rằng ta không sao.
Thật ra Tam thiếu gia cũng không thực sự muốn giết Lưu Trạm, hắn hoàn toàn không dùng hết sức, có lẽ chính hắn cũng chưa nhận ra điều đó.
“Tụng Nhi, ta có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con. Nhưng ta không thay lòng đổi dạ, vẫn luôn yêu mẹ con.” Lưu Trạm thổ lộ chân thành.
“Ta nghĩ xa cách nàng là bảo vệ nàng, khi đó ta chỉ là một quan chức nhỏ từ lục phẩm, không thể đối đầu với Kỷ Tâm Dao và Hầu phủ, ta giả vờ lạnh nhạt với mẹ con để lừa gạt Kỷ Tâm Dao, không ngờ nàng vẫn bị Kỷ Tâm Dao hại chết.” Ông không nỡ lòng nói tiếp, nước mắt lăn dài trên má.
“Ta không phải là một người cha tốt, ta chỉ có thể âm thầm bảo vệ con từ phía sau.”
“Khi con vừa được sinh ra, ta đã sai người theo dõi, Kỷ Tâm Dao không dám trực tiếp ra tay. Khi con bị đẩy xuống nước, là ta dẫn Hy ca đến cứu con lên. Ta biết con giả ngốc, mua chuộc đại phu để cùng diễn kịch. Ta biết con muốn làm gì với Kỷ Tâm Dao, Hầu phủ hiện giờ đã suy yếu, ta làm một số việc không đúng đắn cũng chẳng ai làm gì được ta.”
“Con đưa cuốn sổ này cho Thẩm Diệp, Hoàng thượng nhận được thì sẽ giao cho Thái tử xử lí. Thái tử có cuốn sổ này, triều thần sẽ không dám phản lại. Đường lên ngôi của hắn sẽ không còn trở ngại.”
Lưu Trạm lấy ra một cuốn sổ từ trong tay áo đưa cho Tam thiếu gia, hắn không nhận, Lưu Trạm đặt lên bàn.
Thẩm Diệp thực ra là người của Hoàng thượng, đây chắc là lúc ta đượ tiếp xúc gần với Hoàng quyền nhất.
“Con được Hoàng thượng tin tưởng như vậy, cha rất vui.”
“Cha đã già rồi, ngày mai lên triều sẽ xin về quê, từ nay phủ Thừa tướng giao lại cho con quản lý.”
“Tuyết Nhi, ta sắp về quê gặp lại nàng rồi. Đợi ta thêm chút nữa.”
Nói xong, Lưu Trạm rời đi.
Đại phu cuối cùng cũng tiến vào, ông ấy là người cẩn trọng hiểu chuyện, không nghe một câu nào không nên nghe.
Vậy là, ta lại sống những ngày lười biếng mà vẫn có tiền.
Tam thiếu gia không cho ta đụng nước, ta từ chối mấy lần khi hắn muốn rửa mặt giúp ta, cuối cùng hắn liền trực tiếp giúp ta lau mặt.
Ta nghĩ, có lẽ Tam thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ.
“Tiểu Thúy Chi, ngươi khỏe hơn chưa?” Thẩm Diệp ném cho ta một quả mận.
Thẩm đại ca!
Từ khi biết Thẩm Diệp là người của Hoàng thượng, ta không thể tự nhiên chơi đùa với hắn nữa.
May là ta chưa từng đắc tội với hắn. Ta thuận tay lấy chiếc bánh ngọt trên đầu giường đưa cho Thẩm Diệp.
“Đây không phải là Tam thiếu gia mua riêng cho ngươi sao?” Thẩm Diệp thấy biểu cảm ngạc nhiên của ta thì cũng hiểu ta không biết ai đã mua nó, “Ngươi không biết sao? Lúc ta và Tam thiếu gia ra ngoài làm việc đã thấy hắn mua.”
Tam thiếu gia? Hóa ra là hắn mua.
“Thẩm đại ca, ngươi có thân phận lớn nhỉ. Kính phục, kính phục.” Ta chỉ lên phía trên, Thẩm Diệp nháy mắt thừa nhận.
“May mà ngươi hỏi đến, ta đã muốn nói từ lâu rồi.”
Thẩm Diệp kể cho ta, Hoàng thượng tự thấy mình tuổi cao, lo sợ phủ Thừa tướng và Hầu phủ thế lực lớn, phe cánh đông, lo lắng Thái tử lên ngôi sẽ bị kiềm chế, nên cùng Tam thiếu gia lập mưu.
15
Đêm mưa bão âm u, ta bị tiếng mưa sấm làm không ngủ được.
Nghe thấy Tam thiếu gia đang nằm co ro thì thầm.
Ta lại gần nghe thử, trán hắn đẫm mồ hôi lạnh, “Đừng bỏ rơi ta, đừng bỏ rơi ta.”
Hắn dường như bị ác mộng.
Ta cố gắng đánh thức Tam thiếu gia dậy, hắn mở mắt nhìn thấy ta liền ôm chặt lấy ta.
“Thúy Chi, Thúy Chi, ôm ta.”
Ánh nắng len qua màn sương, trái tim ta tan chảy.
“Đừng sợ, thiếu gia, nô tỳ ở đây.”
Ta nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, hắn cảm nhận được sự thay đổi của ta, bắt đầu đáp lại mạnh mẽ, trong mắt ánh lên tia hy vọng, “Có được không?”
Ta đỏ mặt gật đầu, có chút căng thẳng lấy ra chiếc lọ nhỏ mà Ngân Châu để lại.
“Ngân Châu nói nếu không dùng sớm thì thuốc sẽ hết tác dụng.”
“Chi Chi, không dùng cái này ta cũng sẽ làm ngươi hài lòng.” Hắn hậm hực nói, “Cái nô tỳ Ngân Châu chết tiệt này.”
“Chúng ta còn chưa thử hết các hình ảnh trong sách nhỏ của ngươi.”
Màn lụa ấm áp, hương nến cháy hết.
……
Ta đã biết làm nha hoàn thông phòng là công việc đòi hỏi thể lực phải cực kì tốt, nếu không thật sự sẽ đau tay lắm