Không chỉ không hứng thú với Ngự thiện phòng, hắn dường như chỉ đam mê nấu nướng, ít nói, ít giao tiếp, lúc rảnh rỗi thì nghiên cứu gia vị hoặc rau củ.
Tam thiếu gia kể cho ta một bí mật, Ngân Châu thích sư phụ của nàng, nàng nhiệt tình, phóng khoáng, trẻ trung không biết sợ hãi nhưng Nhậm Tử Trừng thì có.
Nhậm Tử Trừng cũng thích Ngân Châu, nhưng không dám để nàng biết, vì hắn lớn hơn nàng mười hai tuổi.
Hắn không muốn khi Ngân Châu lớn lên hiểu thế nào là tình yêu thì hối hận, hắn sợ không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của nàng lúc đó.
Hắn đã xem nhẹ Ngân Châu, cũng xem nhẹ chính mình.
Hắn và Ngân Châu đã hẹn, đợi Ngân Châu lớn hơn chút nữa, nếu đến 18 tuổi nàng vẫn còn tình cảm với hắn, thì hắn sẽ cưới nàng.
Sau đó, hắn nói với Lưu Trạm rằng muốn đến Giang Nam tìm một vài loại gia vị, Lưu Trạm đồng ý.
Từ lúc đó, Ngân Châu luôn đợi hắn trở về.
Ta không ngờ, nhìn Ngân Châu bề ngoài mạnh mẽ hoạt bát như vậy, hóa ra lại mang trong mình câu chuyện yêu đương như được viết trong thoại bản vậy.
“Ngân Châu thiếu Tam thiếu gia ân tình gì vậy?”
“Nàng không thiếu ta, là Nhậm Tử Trừng thiếu ta.”
“Nhậm Tử Trừng?”
“Ta có vị giác nhạy bén, có thể giúp hắn xác định tỷ lệ giữa các loại gia vị.”
Có phải hơi vội vàng hồi báo ân tình rồi không?
13
“Thúy Chi, đã lâu rồi ta chưa vấn an mẫu thân phải không?” Đang tưới hoa, nghe Tam thiếu gia nói một cách nghiêm túc, ta không khỏi nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Ngươi đi cùng ta.” Ta lau sạch đôi tay bẩn vào áo, cúi đầu đi theo Tam thiếu gia.
Vừa bước vào viện của Kỷ Tâm Dao thì thấy bà ta đang thẩm vấn Ngân Châu.
Ngân Châu quỳ trên đất, hấp hối. Trông như vừa mới chịu hình phạt nặnng nề gì đó.
Tam thiếu gia hành lễ vấn an Kỷ Tâm Dao, bà đáp lại một cách hời hợt rồi tiếp tục tra hỏi Ngân Châu.
Lúc này, Lưu Trạm bước vào ngồi ở bàn chính, chậm rãi rót trà thưởng thức, ra vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
Khi Kỷ Tâm Dao chuẩn bị đánh một roi nữa, Ngân Châu làm như không chịu nổi, buộc phải thú nhận.
“Là Tam thiếu gia, hắn bảo nô tỳ đầu độc đại thiếu gia.” Ngân Châu rụt rè nhìn Tam thiếu gia.
“Ngươi là đứa nghịch tử!” Kỷ Tâm Dao tát Tam thiếu gia một cái, “Đại ca ngươi ngày thường không bạc đãi ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm làm vậy?”
“Một nha hoàn nói mẹ cũng tin sao?” Tam thiếu gia lau vết máu bên miệng, “Con không có động cơ hại đại ca mà.”
“Ngân Châu, ngươi nói là ta sai khiến ngươi, ta đã đưa thuốc cho ngươi khi nào, ở đâu, và bảo ngươi bỏ vào đâu?”
“Chuyện này, chuyện này…” Ngân Châu lúng túng, nhìn Tam thiếu gia rồi nhìn phu nhân, “Khi nào, ở đâu nô tỳ không nhớ rõ, ngài bảo nô tỳ bỏ vào ấm trà.”
“Nhưng thuốc chỉ xuất hiện trong tách trà.” Tam thiếu gia phản bác.
“Ngươi đồ tiện tỳ này, sao lại vu oan cho Tụng ca nhi?” Lưu Trạm nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống, kết thúc cuộc tranh cãi.
Ngân Châu khăng khăng nói là Tam thiếu gia, Lưu Trạm gọi người tiếp tục dùng hình phạt.
“Phu nhân, nô tỳ xin lỗi ngài.” Nhìn thấy hạ nhân mang dụng cụ tra tấn vào, Ngân Châu toàn thân yếu ớt, giả vờ làm người hầu trung thành bị ép phải khai.
Kỷ Tâm Dao ngỡ ngàng trước sự thay đổi này.
“Xin lão gia tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ bị ép buộc.”
“Là phu nhân. Phu nhân đưa cho nô tỳ một gói thuốc, nói là thuốc xổ, bảo nô tỳ bỏ vào trà của Tam thiếu gia.”
“Nô tỳ chưa tìm được cơ hội, nhưng Xuân Như bảo nô tỳ có thể hành động, hôm đó khi nô tỳ mang trà đến, thấy đại thiếu gia cũng ở đó, nghĩ rằng phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa, nô tỳ liền rời đi.”
“Sau đó không biết sao lại nghe nói Đại thiếu gia trở nên ngốc. Rõ ràng là thuốc xổ, sao lại khiến ngốc được, dù là Đại thiếu gia hay Tam thiếu gia, nô tỳ đều không dám tưởng tượng. Nô tỳ rất sợ hãi.”
“Tại sao ta lại phải hại con của ta?” Kỷ Tâm Dao giọng rít lên.
“Phu nhân, đến giờ thì nô tỳ cũng không còn gì để sợ nữa. Đại thiếu gia ngốc không lâu, phu nhân lại sai người tìm nô tỳ, bảo nô tỳ nhân cơ hội này dùng khổ nhục kế hãm hại Tam thiếu gia, vì chẳng ai sẽ nghi ngờ phu nhân hại Đại thiếu gia.”
Một màn phản gián thật hoàn hảo, Ngân Châu bề ngoài là người của phu nhân, làm việc trong nhà bếp; thực tế nàng là người của Tam thiếu gia, đợi thời cơ.
“Ngươi là độc phụ!” Lưu Trạm ném chiếc tách xuống trước mặt Kỷ Tâm Dao, mảnh vỡ bay tứ tung.
“Là lão nô, lão nô sai Ngân Châu hãm hại Tam thiếu gia.” Xuân Như thấy tình hình bất lợi, đứng chắn trước Kỷ Tâm Dao, quỳ xuống.
“Lão nô thù ghét Tam thiếu gia. Lão nô hầu hạ không tốt, làm Tam thiếu gia không hài lòng, sợ ngài tỉnh táo lại sẽ trả thù lão nô, nên phải ra tay trước.”
“Xin lão gia minh xét, phu nhân hoàn toàn không biết chuyện này, đều là lão nô tự ý hành động. Mong lão gia nghĩ đến tình cảm bao năm, không truy cứu tội lỗi của phu nhân.” Xuân Như cúi đầu.
“Tiểu thư, lão nô không thể theo hầu người nữa rồi. Đời sau lại làm trâu ngựa cho người.” Xuân Như bỗng nhiên đứng dậy, quyết tuyệt lao đầu vào cột, chết ngay tại chỗ.
Kỷ Tâm Dao quỳ trên đất, ôm lấy thi thể Xuân Như, khóc nức nở.
“Xuân Như, Xuân Như…”
Kỷ Tâm Dao bật cười, nụ cười đó trông thật thê lương.
“Nghịch tử! Ta thật hận không thể giết ngươi ngay khi ngươi sinh ra.”
“Yêu phụ đó phá hủy tình yêu duy nhất của ta, khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ; ngươi phá hủy đứa con mà ta khổ tâm bồi dưỡng, phá hủy tiền đồ của Dực ca.”
“Ta hận ngươi đến chết.”
“Lưu Trạm, ngươi thật vô tình. Ngươi biết rõ ta nhất kiến chung tình với ngươi, trong lòng ngươi có người khác nhưng vẫn đến gần ta, nhìn trúng gia thế của ta nhưng giả vờ không dám thừa nhận, thật đáng ghê tởm. Ta chỉ hận ta nhận ra quá muộn.”
“Hahaha. Nhưng chúng ta cũng giống nhau mà thôi, ta không có được ngươi, ngươi cũng không có được yêu phụ đó.”
Kỷ Tâm Dao cười điên dại, dường như muốn cười đến tan cả phổi gan.
Tam thiếu gia cầu xin Lưu Trạm tha mạng cho Ngân Châu, hắn nói xem như là tích lũy công đức cho mình, Lưu Trạm suy nghĩ rất lâu rồi mới đồng ý.
Ngân Châu dưỡng thương rất lâu mới dần hồi phục.
“Ngươi có phải đang lười biếng không?” Nhìn nàng ta hồi phục rất tốt, ta cất giọng trêu chọc.
Nàng ta nói, nàng sẽ đi tìm Nhậm Tử Trừng.
Trước khi đi, Ngân Châu ôm ta thật chặt, thì thầm, “Đừng phụ Tam thiếu gia, hắn sợ nhất là bị bỏ rơi.”
Ta nhìn chiếc lọ nhỏ quen thuộc trong tay, trầm ngâm suy nghĩ.