6
“Lưu tướng có biết là phu nhân đã bày mưu hại chết Tô Tuyết không?”
Ta thật không kìm được, kéo Thẩm đại ca lại trước khi huynh ấy biến mất lần nữa và hỏi.
Nếu lão gia Lưu Trạm biết, chắc chắn sẽ bảo vệ được Tô Tuyết.
“Ngày thường nhìn ngươi lanh lợi, lúc then chốt lại không dùng được cái đầu.” Ngân Châu gõ nhẹ vào đầu ta.
Ta chỉ vào Ngân Châu, nàng ta đầy vẻ đắc ý, lại quay sang nhìn Thẩm Diệp, thái độ của huynh ấy rất bình thản như đã quen với sự tham gia của Ngân Châu vậy. Đến lúc này ta mới chợt nhận ra họ đều là người của Tam thiếu gia.
Từ khi biết Tam thiếu gia giả ngốc, khả năng chấp nhận sự việc của ta ngày càng tốt, quả không phụ sự kỳ vọng của ta.
Khoan đã. Lão thiên gia của ta ơi, ta chợt nghĩ đến một chuyện cực kì cực kì quan trọng. Nếu đã biết Tam thiếu gia không ngốc, vậy thì trước đây khi đưa cuốn sách tranh đó, chẳng phải là ngài ấy cố ý trêu đùa ta sao, mặt ta “phừng” một cái đỏ bừng lên không biết chui vào đâu.
“Thẩm đại ca, lại kéo người mới kể chuyện xưa sao?” Ngân Châu cầm một nắm hạt dưa trong tay, từ từ tách vỏ.
Ta nhìn hai người, may mà họ không để ý đến mặt đỏ như mông khỉ của ta.
“Lưu tướng sao lại không biết, chỉ là giả vờ không hiểu thôi. Dù sao thì lúc đó ông ta cũng đã chán ghét Tô Tuyết, càng sợ Tô Tuyết làm mất danh tiếng của mình, nói không chừng trong lòng còn cảm ơn Kỷ Tâm Dao nữa.” Ngân Châu cười gian, “Chuyện sau đó để ta kể?”
“Đi đi đi, đừng phá hỏng việc tốt của ta.” Thẩm Diệp không để ý đến Ngân Châu, nhanh chóng đáp lại.
Chuyện này nói ra dài dòng, Tam thiếu gia được đưa về phủ Tể Tướng , Kỷ Tâm Dao danh tiếng nổi bật, người biết chuyện đều khen ngợi phu nhân phủ Tể Tướng là người biết đại cục, biết tình thế.
Tam thiếu gia dần dần lớn lên, những gì Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia có, hắn còn có nhiều hơn.
Khi Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia chơi đùa, Tam thiếu gia cũng chơi đùa, khi Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia học hành, Tam thiếu gia vẫn có thể chơi đùa.
Dù đôi khi, Tam thiếu gia mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rất nhanh lại lạc mất trong nụ cười đầy vẻ dịu dàng của Kỷ Tâm Dao.
Ân tình cũng có thể là rắn độc, làm tê liệt ý chí con người, khiến người ta không thể nhận ra sai lầm, rồi đột ngột cắn một cái tiễn người đi chầu trời.
Mùa đông năm Tam thiếu gia mười tuổi, trời rất lạnh, phủ Tể Tướng thiếu người, nên điều từ trang viện dưới quê lên thêm hai bà vú.
Tam thiếu gia luôn cảm thấy có đôi mắt dõi theo mình, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người biến mất sau góc tường.
Vài lần như vậy, Tam thiếu gia cuối cùng cũng bắt được người đó khi nàng xuất hiện.
Hóa ra có một bà vú chăm sóc Tô Tuyết khi mang thai, vì Tô Tuyết khi đó đối xử tốt với nàng nên nàng mang ơn, không nỡ để Tam thiếu gia mãi bị che giấu dưới cái lớp vỏ bọc hào môn bởi kẻ thù giết mẹ, nên kể sự thật cho Tam thiếu gia.
Ban đầu Tam thiếu gia không tin, nghĩ rằng Kỷ Tâm Dao đối xử với mình và hai người ca ca cũng không khác nhau. Mãi cho đến ngày hôm đó.
Tam thiếu gia đá trái cầu vào hồ, cầu trôi càng ngày càng xa, Xuân Như đứng ở bên cạnh vẫn khuyên hắn vớt cầu lên, Tam thiếu gia bước chân hụt rơi xuống hồ.
Hắn rõ ràng cảm thấy có ai đó đẩy mình, quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt quan tâm của Xuân Như, cạnh hồ cũng không có ai khác.
Nếu không phải Nhị thiếu gia Lưu Hy tình cờ đi ngang qua ra tay cứu lên thì Tam thiếu gia e rằng đã không gặp lại mặt trời ngày hôm sau.
“Phu nhân, vốn dĩ nô tỳ đã sắp thành công, nhưng Nhị thiếu gia lại đúng lúc đi qua nên nô tỳ phải bỏ qua.” Xuân Như tự thấy mình làm việc không tròn trách nhiệm, quỳ trước mặt phu nhân xin lỗi.
“Xuân Như, ngươi là người thân cận bên ta, thường ngày luôn được lòng ta nhất.” Kỷ Tâm Dao chơi đùa với hộp phấn từ quả thạch lựu, thoa lên môi, “Ngươi cẩn thận là đúng, những chuyện bẩn thỉu này không nên để Hy Nhi bắt gặp.”
“Phu nhân thật là nhân từ. Phu nhân thường ngày đối xử tốt với đứa trẻ đó như vậy, dù có chuyện gì xảy ra với nó thì cũng không ai trách phu nhân.” Xuân Như tán dương.
“Rồi ta sẽ cho đứa con của ả hồ ly tinh đó biết tay.” Kỷ Tâm Dao run rẩy tay, làm vệt phấn lem ra ngoài, giọng đầy không cam lòng.
Tam thiếu gia ướt sũng nên quấn chăn muốn đi tìm mẹ, tức là tìm đến Kỷ Tâm Dao để than thở làm nũng nhưng vô tình nghe được cuộc trò chuyện này.
Hắn lúc này mới tin rằng, mẹ ruột của mình đã chết từ mười năm trước rồi.
Và hắn cũng hiểu rằng, hắn đã không còn “mẹ” trên đời này nữa rồi.
Sau khi suy nghĩ trước sau, Tam Thiếu gia lúc này mười tuổi mà như trưởng thành sau một đêm vậy, liền quyết định, giả ngốc.
“Ngươi nói hắn ngốc rồi?” Kỷ Tâm Dao nghi hoặc, xoay xoay than trong lò sưởi, “Hôm qua còn khỏe mạnh cơ mà?”
“Có thể là hôm qua rơi xuống hồ bị sặc nước, mùa đông lạnh lẽo, đông cứng não cũng là chuyện có thể.” Xuân Như đứng một bên, giọng điệu không chắc chắn.
“Hắn biết chưa?” Ngọn lửa trong lò bập bùng không ổn định, nhiệt độ trong phòng vẫn chưa tăng lên.
“Lão gia đã nghe tin nhưng chỉ thở dài một tiếng, không có phản ứng gì khác.” Xuân Như cân nhắc một lúc rồi trả lời thành thật với Kỷ Tâm Dao.
“Hắn thực là loại đàn ông vô tình vô nghĩa. Hừ! Nhưng mà lúc này ta cũng không thể để người ta nói xấu mình được. Truyền tin Tụng nhi bệnh nặng ốm yếu, cho người đi tìm vài đại phu đáng tin cậy đến khám.” Kỷ Tâm Dao xoa xoa tay, cuối cùng cảm nhận được chút ấm áp.
Các đại phu đều chẩn đoán là bệnh tim do kinh hãi, có thể suốt đời này cũng sẽ không chữa khỏi được.
Kỷ Tâm Dao vẫn không yên tâm, để Xuân Như tiếp tục thử thách.
Xuân Như lừa Tam thiếu gia bảo ngài ấy mặc đơn y mỏng manh đi hái băng trên cành cây tuyết giữa thời tiết lạnh giá để pha ra loại trà ngon nhất. Tuyết trơn nên Tam thiếu gia ngã từ cây xuống.
Xuân Như lừa Tam thiếu gia rằng bếp lò đang sôi có thể bưng lên được bằng hai tay, thế là Tam thiếu gia bị bỏng tay.
Xuân Như lừa Tam thiếu gia đi đốt tổ ong sẽ có nhiều mật ong ngon để ăn khiến Tam thiếu gia bị ong đốt sưng hết cả mặt mũi lên.
Kỷ Tâm Dao cũng tự mình đưa ra bài thử cho ngài ấy. Bà ta bảo Tam thiếu gia rằng cây kim thêu có thể thêu được đóa hoa tuyệt đẹp trong mắt. Bà ta đặt cây kim thêu nhọn hoắc trước mắt Tam thiếu gia mà trong mắt hắn còn tràn đầy hy vọng chờ đợi sẽ thêu được một đóa hoa xinh đẹp nhất tặng cho bà.
Không lâu sau, chuyện Tam thiếu gia phủ Tể Tướng rơi xuống nước, sốt cao không dứt trở thành ngốc nghếch được truyền khắp kinh thành.
Có người nghe thấy thì cũng thở dài một câu, hóa ra nhà quyền quý cũng không thoát khỏi trò đùa của số phận, không nuôi nổi con cái.
Có người phản đối, có lẽ chính vì là nhà quyền quý nên mới khó nuôi con. Người cùng bàn đều cười gượng.
……
Ta thấy Tam thiếu gia ngồi dựa lưng vào bậc cửa trước nhà mơ màng, không khỏi cảm thương, thương tiếc Tam thiếu gia nên đề nghị hắn thả diều.
“Cũng được, trong sân đều là người của ta, không có việc gì thì làm chút trò tiêu khiển cũng không sao.” Tam thiếu gia nhỏ giọng nói với ta, “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không cần thương hại.”
Suy nghĩ theo thói quen quá lâu, ta chợt quên rằng Tam thiếu gia đang giả ngốc.
“Được rồi, được rồi, ta muốn thả diều chơi!” Tam thiếu gia hứng khởi hô lên, nhanh chóng mang diều ra sân.
Diều trong tay ta bay càng lúc càng cao, Tam thiếu gia phấn khích chạy vòng quanh ta.
Tay ta nắm dây diều vừa khỏi mỏi thì cánh tay lại sắp mỏi, ta đúng là không nên lo Tam thiếu gia sẽ nhớ lại chuyện cũ mà buồn phiền.
“Ngươi giỏi lắm, tháng này lại tăng thêm hai lượng bạc.”
“Cảm ơn Tam thiếu gia. Nô tỳ còn có thể làm cho diều bay cao hơn nữa. Ngài xem nhé.”
Trời ơi, sao ta không đến bên Tam thiếu gia sớm hơn vậy nhỉ.