Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA Chương 4 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

Chương 4 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

1:02 chiều – 08/08/2024

5

Ta từ nha hoàn trên danh nghĩa trở thành nha hoàn thân cận thực sự. Ta vui sướng lăn qua lộn lại, không làm nhiều việc nhưng lại được nhiều bạc.

Sau này, khi quen thân với người áo đen mới biết, hắn tên là Thẩm Diệp, một thân võ công cao cường, đôi tay nhanh như chớp trong vòng mười bước là có thể giết người.

Hắn quen biết Tam thiếu gia từ khi mười hai tuổi, khi đó Tam thiếu gia mới mười tuổi.

Tính thử thì hóa ra Tam thiếu gia giả ngốc đã mười năm! Khó trách không ai phát hiện, giả lâu rồi tự nhiên thành thạo.

“Điều gì mà khiến Tam thiếu gia chỉ mười tuổi đã phải quyết định giả ngốc?” Ta thở dài.

Thẩm Diệp mặt lạnh nhưng lòng nóng, nghe vậy liền kích động, nắm chặt vai ta, lập tức hỏi:

“Ngươi thật muốn biết? Ta luôn muốn tìm người tâm sự, sắp nghẹn chết ta rồi.”

“Thẩm đại ca, cầu xin huynh đừng nói.” Ta bịt tai chạy nhanh.

Ta đang cắt tỉa cành hoa trong sân, Thẩm Diệp đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, chỉ để lại một câu, “Năm đó Tam thiếu gia thật không dễ dàng.”

Ta gấp chăn cho Tam thiếu gia, Thẩm Diệp lại xuất hiện rồi biến mất, chỉ để lại một câu, “Lục tướng và Kỷ Tâm Dao đều không phải người tốt.”

Ta nấu nước lê cho Tam thiếu gia, Thẩm Diệp lại xuất hiện rồi biến mất, chỉ để lại một câu, “Tam thiếu gia trong lòng thật khổ sở.”

Thẩm đại ca, có ai biết trong lòng ta cũng khổ sở lắm không vậy.

Ta đã chấp nhận được chuyện Tam thiếu gia giả ngốc rồi vẫn chưa đủ sao.

Ta nghi ngờ công việc của Thẩm đại ca không đủ bận nên huynh ấy mới có thời gian chạy đông nhảy tây như vậy. Tam thiếu gia, công việc của Thẩm đại ca còn thiếu người không, cho nô tỳ kiếm thêm chút bạc?

Có những chuyện, khi ngươi không biết thì bí mật không lộ, nhưng khi ngươi biết rồi thì dấu vết đều hiện rõ.

Tất cả điều này không thể không cảm ơn Thẩm đại ca, thật là đại ca của ta, rất nhanh ta đã ghép được câu chuyện hoàn chỉnh của năm đó.

Lục lão gia, chính là Lục tướng Lục Trạm, và mẹ ruột của Tam thiếu gia, Tô Tuyết, quen biết nhau từ thuở nhỏ, có tình cảm thời niên thiếu.

Sau này Lục Trạm thi đỗ công danh thì lại quay sang kết thân với phu nhân Kỷ Tâm Dao, dựa vào thế lực của nhà ngoại Kỷ Tâm Dao là Hầu phủ, trên quan trường thăng tiến không ngừng, cuối cùng làm đến Tể Tướng .

Không biết từ lúc nào, Lục Trạm và Tô Tuyết tái ngộ, tình cảm thời niên thiếu nhiều lần trào dâng trong lòng Lục Trạm, hắn phát hiện mình chưa từng quên người phụ nữ này.

Lưu Trạm dùng thủ đoạn mà Tô Tuyết không thể cưỡng lại, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nên cuối cùng Lưu Trạm và Tô Tuyết đã có quan hệ thân mật với nhau.

Mặc dù Lưu Trạm và Kỷ Tâm Dao đã có Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia nhưng theo thời gian thì tình cảm dần phai nhạt, chỉ còn lại lễ nghi khách sáo với nhau mà sống. Nhưng do đã hứa với Kỷ Tâm Dao một đời một kiếp một đôi người, hơn nữa pong ta cũng biết Kỷ Tâm Dao sẽ không cho phép ông nạp thiếp.

Tô Tuyết luôn nghĩ rằng Lưu Trạm sẽ chính thức cho người sang hỏi cưới nàng, hoặc ít nhất cũng cho nàng một danh phận, ai ngờ Lưu Trạm sau khi có được nàng thì hoàn toàn không giữ lời hứa, chỉ nuôi nàng ở bên ngoài làm ngoại thất.

Tô Tuyết không ngờ mình lại trở thành thiếp. Nàng không cam lòng khóc lóc náo loạn ầm ĩ làm Lưu Trạm cuối cùng cũng dần mất hết tình cảm. Số lần Lưu Trạm đến tìm nàng càng ngày càng ít. Đến lúc đó thì nàng lại phát hiện mình có thai.

Trên đời không có điều gì có thể bị giấu kín mãi, huống hồ gia thế lớn mạnh của Kỷ Tâm Dao vẫn còn đó. Thêm vào đó có nhiều người muốn tặng ân huệ kiếm chút lợi lộc, cuối cùng Kỷ Tâm Dao cũng biết đến sự tồn tại của Tô Tuyết.

Kỷ Tâm Dao là tiểu thư được nuôi dưỡng đúng mực từ Hầu phủ, tinh thông cầm kỳ thi họa, hiểu rõ nhân tình thế thái, quản lý hậu viện giỏi, rất coi trọng danh tiếng.

Kỷ Tâm Dao nói với Tô Tuyết rằng nếu nàng ở bên ngoài làm ngoại thất thì đứa ttrẻcuar nàng sinh ra chỉ là con riêng không có ngày ngẩng đầu lên nổi, chi bằng theo nàng ta đi.

Tô Tuyết không muốn con mình lớn lên không có danh phận sống thấp hèn, dù biết Kỷ Tâm Dao cũng sẽ không có ý tốt như bề ngoài nhưng nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Kỷ Tâm Dao an trí Tô Tuyết ở trang viện dưới quê, cho ăn ngon uống tốt, chăm sóc rất là đàng hoàng. Lúc Tô Tuyết mang thai bị ốm nghén nên ăn uống không được ngon miệng, Xuân Như ở bên cạnh khuyên nhủ nàng ăn nhiều hơn chút đỉnh để bồi bổ cho cái thai trong bụng nàng:

“Tô cô nương, sự khổ sở của cô nương cứ giữ trong lòng đi thôi. Cô nương ăn ít quá, truyền ra ngoài người ta sẽ nói chủ nhân nhà ta ngược đãi cô nương.”

Xuân Như ở lại đến khi thấy Tô Tuyết ăn hết phần ăn của hai ba người mới rời đi.

Tô Tuyết ngày càng béo lên, đến giai đoạn cuối của thai kỳ thì đã mệt đến mức mới đi vài bước đã thở hổn hển.

Khi Tô Tuyết sinh con, Kỷ Tâm Dao có đến, nhưng Lưu Trạm thì không.

Ánh sáng hi vọng về chút tình cảm còn xót lại trong lòng Tô Tuyết tắt ngấm.

“Phu nhân, cảm ơn ngài đã chăm sóc hai mẹ con ta. Đây là một bé trai, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với ngài. Gọi nó là Lưu Tụng, tặng ngài, ca ngợi công đức ngài nuôi dưỡng nó thành người.”

Đây là điều cuối cùng Tô Tuyết có thể làm cho con mình, vì nàng biết mình sẽ chết khi sinh.

“Được, để nó nhớ nơi mình xuất thân.”

Kỷ Tâm Dao không thích mùi máu của việc sinh đẻ, nên không bao giờ tiến gần giường.

Tô Tuyết cố gắng ngồi dậy muốn nhìn con mình thêm lần cuối cùng nhưng chưa kịp chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của con, ánh sáng trong mắt nàng cũng tắt ngấm.

Kỷ Tâm Dao đưa tiểu thiếu gia về phủ Tể Tướng , đặt tên là Lưu Tụng, từ đó phủ Tể Tướng  có Tam thiếu gia.