9
Phủ Tể Tướng đang ở đầu sóng ngọn gió, ngày tháng không yên bình.
Lúc này, vùng Giang Nam lại đột ngột xảy ra lũ lụt, Hoàng thượng lệnh cho Lưu Trạm chịu trách nhiệm việc cứu trợ thiên tai, ông ta đang đau đầu vì lũ lụt, không thể phân thân.
Không những thế, vào một ngày nọ khi tỉnh dậy, hạ nhân trong viện của Lưu Dực phát hiện Đại thiếu gia đã phát điên, trong phòng đồ đạc mọi thứ ngổn ngang lộn xộn, tóc tai bù xù, miệng lẩm bẩm, “Tha cho ta! Tha cho ta! Xin ngươi!”
Kỷ Tâm Dao mời hết danh y đênz chữa trị nhưng tất cả đều bó tay, bà vẫn tiếp tục mời thêm y sư, không chịu tin rằng Lưu Dực đã mất trí.
Đến khi Kỷ Tâm Dao phản ứng lại và kiểm tra kỹ viện tử của Lưu Dực mới phát hiện thiếu một bộ chén trà.
Lưu Dực yêu thích đồ sứ, dùng toàn bộ chén trà nung từ lò Quân Diêu, vì vậy bộ chén trà bị mất trở thành tâm ma của Kỷ Tâm Dao.
Chẳng bao lâu sau, trong viện có tin đồn rằng Lưu Dực phát điên có liên quan đến Lục Hoàng tử.
Tin đồn lan nhanh, nói rằng Lục Hoàng tử vì cái chết của Bạch Lộ mà trút giận lên Lưu Dực, bày kế hại Lưu Dực phát điên.
Kỷ Tâm Dao quyết định dẫn ba thiếu gia đi chùa Thanh Long thắp hương cầu phúc.
Bề ngoài, bà tung tin là ăn chay ba ngày để cầu siêu cho Bạch Lộ, tụng kinh vong linh siêu thoát, hy vọng nàng kiếp sau đầu thai vào gia đình giàu có để bịt miệng thiên hạ, nhưng thực chất là muốn mời trụ trì chùa Thanh Long trừ tà cho Lưu Dực, còn Lưu Hy và Tam thiếu gia chỉ là vỏ bọc.
Tam thiếu gia nghe vậy chỉ lạnh lùng nói, “Đúng là người biết diễn kịch.”
Đêm đó, Thẩm Diệp đến, nói chuyện với Tam thiếu gia rất lâu.
Cuối cùng, lúc mà Tam thiếu gia tiễn Thẩm Diệp ra khỏi phòng, ta đang đập con muỗi không biết là con thứ bao nhiêu.
Hắn đứng trên bậc thềm trước cửa nhà, áo bào bay phất phơ, ngẩng mặt lên trời nhìn trăng tròn nói, “Đã đến lúc rồi.”
Phải rồi, nếu lúc này còn không ra ngoài nữa, ta sẽ bị muỗi cắn chết mất.
“Thiếu gia, ngài có thể cho nô tỳ một căn phòng nhỏ được không? Mỗi lần Thẩm đại ca đến, nô tỳ phải làm mồi cho muỗi.” Ta bợ đỡ nói.
Tam thiếu gia lườm ta một cái.
“Tháng lương tăng thêm hai lượng bạc.”
Phật sống chắc hẳn là hình ảnh của Tam thiếu gia rồi.
“Thật là kẻ tham tiền.” Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng, không thấy sự tức giận.
“Thiếu gia, nô tỳ vốn là kẻ hầu người hạ của ngài mà.” Ta thuận theo.
Hôm sau phải dậy sớm, một đoàn người đông đúc khởi hành đến chùa Thanh Long.
Trong đám đông, ta thấy Lưu Dực sợ hãi, ánh mắt lơ đãng, tóc tai rối bù, miệng lẩm bẩm, “Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy Lưu Dực sau khi phát điên, không khỏi hít một hơi lạnh, chỉ trong vài ngày, Đại thiếu gia tuấn tú đã trở thành kẻ điên mà ai cũng tránh xa.
Ta nhớ lại tin đồn về Lục Hoàng tử, lại cảm nhận được sự đáng sợ của quyền lực.
“Tin đồn đều là giả.” Có lẽ vì thấy ta nhíu mày khó chịu, Tam thiếu gia nhìn ta.
“?”
“Ta sợ ngươi không biết nội tình, hành động bất cẩn, bị người khác lợi dụng làm hại ta.” Có lẽ vì thấy ta nghi ngờ, Tam thiếu gia hơi đỏ mặt, giả vờ ho khan vài tiếng.
Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, ta càng nhíu mày, chẳng lẽ ta ngu ngốc đến thế sao?
Tuy nhiên, Tam thiếu gia không nói thêm gì nữa.
……
Chùa Thanh Long nằm trong một ngọn núi xanh rậm rạp, khí thế hùng vĩ, chọc trời.
Người thiện nam tín nữ muốn vào chùa phải leo lên nhiều bậc thang để bày tỏ lòng thành.
Kỷ Tâm Dao dẫn đầu, cho mấy hạ nhân khiêng Lưu Dực đang sợ hãi đi lên theo, Lưu Hy im lặng đi theo sau, Tam thiếu gia nhảy nhót chạy chôc này nhảy chỗ kia, tay hái nhiều hoa dại.
Biến cố đột ngột xảy ra, một đám người áo đen cầm đao kiếm xông vào Lưu Dực không có khả năng chống trả. Kỷ Tâm Dao và Lưu Dực đi quá gần nhau, bà ta không kịp tránh, sắp bị chém một đao.
Tam thiếu gia lao lên, ném hoa dại lên trời, hét lớn, “Mẫu thân cẩn thận!”
Hắn nhìn như muốn chắn đao cho Kỷ Tâm Dao, nhưng lại không may trượt chân lăn xuống bậc thang.
“Thiếu gia!” Ta chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tam thiếu gia ngã xuống, liền vội lao theo ôm lấy Tam thiếu gia cùng lăn xuống.
Trong lúc lăn, ta cảm nhận được Tam thiếu gia bảo vệ đầu và eo ta, hắn dường như còn nói, “Thật là ngốc.”
Không biết bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Đau, khắp nơi đều đau.
“Thúy Chi! Thúy Chi!” Ta thấy Tam thiếu gia lo lắng gọi tên ta, ta chớp chớp mắt muốn nói với hắn ta vẫn ổn, nhưng rồi lại đau quá mà ngất đi.
Phật sống bảo vệ ta như vậy, thực là có mất cái mạng này cũng thấy đáng.
10
Lúc ta mơ màng tỉnh lại thì đã là hai ngày sau.
Ngân Châu nói, trong hai ngày qua phủ Tể Tướng náo loạn, nhưng có kẻ vui mừng, có kẻ lo lắng.
Hóa ra hôm đó tại chùa Thanh Long, may mà nơi xảy ra sự việc gần với chùa, người trong chùa đến cứu viện kịp thời, đuổi được bọn côn đồ.
Kỷ Tâm Dao và Lưu Dực đều bị thương, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhưng sau cú sốc đó, Lưu Dực càng điên loạn hơn, ngay cả những đại phu trước đây chuẩn đoán tình hình của hắn đã lạc quan hơn cũng đều lắc đầu.
Quan trọng hơn, giờ đây cả kinh thành đều biết Tam thiếu gia Lưu Tụng không ngốc.
Đại phu nói có thể trong lúc ngã đã va chạm vào đầu, Tam thiếu gia hiếu thuận cảm động trời xanh, từ họa hóa phúc, lại gặp may.
Sự hiếu thuận cảm động trời xanh này là đòn kép đối với Kỷ Tâm Dao.
“Tại sao con trai của ta lại biến thành đứa ngốc, còn con của yêu phụ kia lại tỉnh táo lại rồi?”
Có kẻ ngấm ngầm thích gây chuyện, bình luận không biết Kỷ Tâm Dao đã làm gì sai trái với thiên địa nên đã định sẵn phải có một đứa con ngốc.
Những phu nhân từng hỏi cách quản lý hậu viện không biết bao nhiêu người đang cười nhạo, Kỷ Tâm Dao chỉ có thể nghiến răng nuốt hận.
Lưu Trạm vẫn như thường lệ lên triều xuống triều, không có gì thay đổi, khiến người ta nói rằng ông ta lạnh lùng vô tình.
Ngân Châu lại nói, Tam thiếu gia mấy ngày qua luôn chăm sóc ta.
Ta nhìn quanh, không thấy ai cả.
Ngân Châu còn nói, nơi Tam thiếu gia ngã xuống, chỉ có vài bậc thang, không ngờ ta yếu ớt như vậy, có Tam thiếu gia bảo vệ mà vẫn ngủ hai ngày.
“Ngươi có phải đang lười biếng không?” Ngân Châu chọc vào vết thương của ta.
“Ê, ta lăn như vậy mà chỉ có vài bậc à? Ta rõ ràng đau đến chết đây này.”
“Còn đau không?” Tam thiếu gia đúng lúc này bước vào.
Ta ngập ngừng gật đầu, mượn cơn đau làm ra vẻ đáng thương, xem có thể tăng thêm chút lương không, dù sao cũng xem như ta và Tam thiếu gia đã có lần vào sinh ra tử cùng nhau.
“Ta đã nói nếu Tam thiếu gia còn diễn kịch, hãy báo trước cho nô tỳ một tiếng, để nô tỳ phối hợp tốt hơn.” Nghĩ nghĩ, ta cảm thấy ấm ức.
“Nếu để ngươi biết ta đang diễn kịch, ngươi vẫn sẽ xả thân cứu ta sao?” Tam thiếu gia ngồi xuống cạnh giường ta, Ngân Châu không biết từ khi nào đã lẻn đi.
Ta không trả lời.
Ta cũng không biết nếu có lần nữa như vậy thì ta sẽ làm gì, thực ra lúc đó ta chỉ lo lắng cho thần tài của mình, không nghĩ gì mà hành động theo bản năng thôi.
“Ngươi có thể đến viện của ta, ta rất vui. Thực ra, ta nhớ ngươi.” Tam thiếu gia từ tốn nói, “Ngươi còn nhớ năm Cảnh Bình thứ mười ba không?”
Năm Cảnh Bình thứ mười ba? Chẳng phải là năm ta mới vào phủ sao.
“Kỷ Tâm Dao xác nhận ta thực sự ngốc, dần dần lơ là việc giám sát. Hạ nhân quen thói nịnh hót, thái độ đối với ta ngày càng lơ là lạnh nhạt, chỉ khi có Kỷ Tâm Dao ở đó mới tỏ ra ân cần. Nhưng ngươi thì khác.”
“Hôm đó, ta thấy một con chó con đáng thương, mẹ nó vừa sinh xong không để ý nên nó đi lạc, chó con không tìm được mẹ kêu gào làm ta mềm lòng. Làm một đứa ngốc, ta không thể trực tiếp giúp nó tìm mẹ, gọi những hạ nhân giúp đỡ trong viện của ta, họ bận chơi cờ đánh bạc, không ai để ý đến ta, chính ngươi đã giúp ta.”
Hình như có chuyện như vậy thật.
Năm đầu ta vào phủ, còn chưa nhận diện được chủ nhân, không dám đắc tội ai nên cũng không dám tùy tiện lỗ mãng. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì hình như có một cậu bé mặc áo gấm nhờ ta tìm chó.
Cậu bé đó là Tam thiếu gia?
“Ngươi không biết đâu, giành được lòng tin của Kỷ Tâm Dao khó thế nào. Bà ta không tin ta ngốc, luôn thử thách ta. Xuân Như nấu con chó đã lớn lên cùng ta thành canh, ta vẫn phải giả vờ không biết, vui vẻ uống.”
“Con chó đó tên là Vụ Tùng, toàn thân trắng như tuyết, chuyện dơ bẩn của con người không nên chạm vào chúng. Con chó con đó giống như Vụ Tùng của ta, toàn thân trắng như tuyết, thuần khiết không tì vết.”
“Ta nhận ra, ngươi cũng là người như vậy, thuần khiết, thẳng thắn, tâm hồn trong sáng.”
Cảm thấy có gì đó không đúng, Tam thiếu gia nếu ngài không biết nói lời gì để khen người khác thì ngài cũng có thể nói ít đi một chút mà.
“Lúc đầu, ta đề phòng ngươi, lo lắng ngươi là người của Kỷ Tâm Dao.”
“ Nhưng mà ta thật may mắn, ngươi không phải người của bà ta.”
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, không khí trở nên mờ ám, ánh mắt của Tam thiếu gia thật dịu dàng.
“Những gì người nói ta đều hiểu, nhưng liên quan gì đến việc người không giả ngốc nữa?” Ta xen vào.
“Ta muốn Kỷ Tâm Dao tận mắt chứng kiến, chứng kiến ta tỉnh táo mà báo thù.”
“Ta không muốn người ta nói ngươi đi theo một kẻ ngốc.”