Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA Chương 1 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

Chương 1 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

1:01 chiều – 08/08/2024

Tam công tử tướng mạo đường đường, nhưng vì bệnh tật từ nhỏ nên có phần khờ khạo, năm nay đã hai mươi nhưng vẫn chưa thành thân.

Phu nhân Kỷ Tâm Dao tuy biết rõ như vậy, nhưng thân thế của Tam công tử bày ra trước mắt, vốn định phải qua một vòng tuyển chọn nha hoàn thông phòng mới có thể xác định, nhưng ba ngày trôi qua cũng không có nha hoàn nào ứng tuyển.

Phu nhân phẩy tay một cái, thông báo nha hoàn thông phòng mỗi tháng tăng thêm 2 lượng bạc.

Ta “phịch” một tiếng quỳ trước mặt phu nhân, lớn tiếng nói:

“Phu nhân, Thúy Chi đã ngưỡng mộ Tam thiếu gia từ lâu, nếu có thể gần gũi hầu hạ ngàu ấy, thì đó là may mắn lớn của nô tỳ. Nô tỳ xin làm trâu làm ngựa, tận tâm tận lực vì Tam thiếu gia…”

Phu nhân phẩy tay ra hiệu như sợ ta nói thêm, “Đã như vậy thì chọn ngươi đi thôi. Nếu Tam thiếu gia hài lòng, tiền bạc và công việc đều theo sắp xếp của thiếu gia nhà ngươi.”

“Tạ ơn phu nhân.” Ta càng quỳ gối cung kính hơn.

Ta không những không sợ mất đi hai lượng bạc kia, mà còn vui vẻ nuốt trôi chiếc bánh vẽ mà phu nhân đã vẽ ra.

Tiền mà, lúc nào cũng thơm.

1

Ta là nha hoàn của Tam công tử ở phủ Tể Tướng , là loại nha hoàn thông phòng.

Chú ý chỗ này một chút, ta “ được ” chọn làm loại nha hoàn thông phòng đó. Cũng vừa nhậm chức không lâu mà thôi.

Đúng vậy, ý là ta chỉ mới là thông phòng trên danh nghĩa, còn chân chính làm việc này vẫn cần có Tam thiếu gia phối hợp.

Nhưng mà, Tam thiếu gia dường như vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đêm đầu tiên, ta trải giường xong, chuẩn bị sẵn sàng để hiến thân vì sự nghiệp cao cả.

Lúc Tam thiếu gia thay y phục để ngủ, ta tiến lên định giúp Tam thiếu gia thay đồ, Tam thiếu gia liền lùi một bước.

“Thúy Chi, ta có thể tự mình làm được, ta làm được, mẫu thân nói ta làm việc này rất giỏi.”

Nói xong liền nhanh như chớp thay y phục, cởi giày, đắp chăn, động tác  liền mạch không đánh rơi nhịp nào luôn. Hai mắt chớp chớp nhìn ta trông mong được khen ngợi.

“Ừm ừm, thiếu gia thật giỏi.”

Tam thiếu gia trong chăn duỗi lưng, nở nụ cười thỏa mãn rồi chìm vào giấc ngủ. Thật là “giỏi” quá đi mất!

Ta lui về giường nhỏ ngoài bình phong, trong lòng không cam tâm.

Đêm thứ hai, ta tổng kết kinh nghiệm thất bại ngày hôm trước, chắc hẳn là vì ta ăn mặc quá kín đáo, nên hôm nay ta mặc bộ y phục đẹp nhất, cố ý đẩy lên bốn lượng thịt ở trước ngực, dù sao có vẫn hơn không.

“Thiếu gia, tối nay Thúy Chi hầu hạ chủ nhân ngài nghỉ ngơi.”

Ta khẽ cúi đầu, nhìn Tam thiếu gia với vẻ muốn nói lại thôi.

Đảm bảo góc đẹp nhất của ta được Tam thiếu gia nhìn thấy.

Nói thật, Tam thiếu gia với dung mạo này, ta bồi ngủ cũng không chịu thiệt.

Chao ôi, thiếu gia thật đẹp trai.

Có lẽ vì ánh mắt ta nhìn Tam thiếu gia quá lộ liễu, thiếu gia dường như có chút đỏ mặt.

“Ta đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi, Thúy Chi, ở đây không cần ngươi nữa.”

Tam thiếu gia kéo chăn, ta cũng giả vờ không thấy chiếc chong chóng giấu dưới chăn của ngài ấy.

“Thiếu gia, ta là nha hoàn thông phòng của ngài.”

“Ta biết.” Tam thiếu gia nhân lúc ta không để ý lại len lén sờ chong chóng, vui vẻ cười thầm.

“Thiếu gia, ta là nha, hoàn, thông, phòng.”

“Ta biết mà, ta biết lâu rồi. Mẫu thân đều nói với ta, mẫu thân nói ta có bất cứ nhu cầu gì đều có thể gọi ngươi. Muốn ăn kẹo đường tìm Thúy Chi, muốn mua chong chóng tìm Thúy Chi, muốn ra ngoài chơi tìm Thúy Chi, muốn ngủ cũng tìm Thúy Chi.”

Thúy Chi, Thúy Chi, Thúy Chi, ta thật là một nha hoàn giỏi giang.

Xem ra, thiếu gia hiểu “ngủ” và ta hiểu không giống nhau, của ngài ấy thì yên tĩnh hơn.

Ta lo lắng phu nhân trách tội, lo lắng mất đi hai lượng bạc, cả đêm không ngủ được, nghiến răng ken két.

Hai lượng bạc, hai lượng bạc, không thể để tiền tài chạy mất được.

Sáng hôm sau, ta vừa nở nụ cười nhìn vào hai lượng bạc, à không, là Tam thiếu gia, thì thấy quầng mắt của Tam thiếu gia còn đen hơn của ta.

“Thúy Chi, phòng ta hình như có chuột, cả đêm kêu chít chít làm ta không ngủ được.” Tam thiếu gia trông thật mệt mỏi, giọng mềm mại.

Ngày thứ ba, sau khi suy nghĩ thấu đáo, có lẽ là vì bộ y phục đẹp nhất của ta không phù hợp, không lọt vào mắt chủ nhân, ta cắn răng chi tiền từ nha hoàn nhóm lửa Ngân Châu mua hai cuốn sách tranh võ thuật cận chiến.

Không phải vì ta không mua được y phục, mà là vì sách tranh võ thuật cận chiến kinh tế hơn.

“Liệu có hiệu quả không?” Ta nghi ngờ.

“Hiệu quả chứ! Ngươi nhìn ta đây, việc của ta làm có chủ nhân nào mà không khen đâu. Cuốn sách tranh này chắc chắn có tác dụng. Tam thiếu gia dù sao cũng là nam nhân, xem rồi còn sợ ngài ấy không hiểu sao.”

 Ngân Châu nhìn ta cau mày, thêm củi vào lò rồi nhìn ta một cái, “Đừng nói tỷ muội có món tốt không nghĩ đến ngươi, nếu ngươi không làm được nha hoàn thông phòng, ai đó lắm mồm nói xấu ở trước mặt phu nhân, tiền trong tay ngươi sẽ bay mất đấy. Đầu tư nhỏ để kiếm lớn, ngươi lời rồi.”

Ngân Châu một tay đưa cuốn sách tranh cho ta, một tay lấy đi bốn đồng tiền của ta, “Tiền trao cháo múc, không thiếu nợ. Nếu kế này thực sự không được, ta còn có kế khác.”

“Ngươi cứ để cuốn sách tranh này trên đầu giường thiếu gia, dù là khúc gỗ cũng phải đỏ mặt.” Ngân Châu đỏ mặt nói một câu rồi chạy mất.

Ngân Châu từ khi nào biết đỏ mặt? Ta càng nghi ngờ hơn.

Ồ, hóa ra nàng còn tham tiền hơn ta.

Tối hôm đó, ta âm thầm mở cuốn sách tranh ra, mới liếc sơ qua một cái liền vội vàng đóng lại. Lúc sau không nhịn được lại lật thêm vài trang, không khỏi đỏ mặt tim đập.

Ngân Châu làm ăn chủ yếu là chân thật, ta không nên nói nàng tham tiền, ta sai rồi, ta có tội.

Nhưng đặt cuốn sách tranh này ở đâu bây giờ? Đầu giường có quá lộ liễu không, hay là dưới gối, hay để một nửa dưới chăn?

“Thúy Chi, ngươi đang làm gì vậy?”

“Không có gì.”

Giọng Tam thiếu gia đột nhiên vang lên, ta giật mình làm cuốn sách tranh đang được mở toang rơi xuống đất.

Tam thiếu gia cúi xuống nhặt sách lên xem, trông rất nghiêm túc.

“Thúy Chi, ngươi mau nhìn. Hai người trong sách này thật thú vị, họ biết võ công sao?”

“Có, có lẽ không biết.”

“Nhưng họ trông rất giỏi, bổn thiếu gia ta không làm được động tác này. Tay làm sao có thể cao hơn chân chứ?”

Tam thiếu gia múa tay múa chân, muốn bắt chước một hai.

“Thiếu gia, shh–” Ta che miệng Tam thiếu gia lại.

“Thúy Chi, sao nhìn lâu ta cảm thấy cơ thể mình nóng nóng?” Tam thiếu gia kéo tay ta ra.

“Vậy thì có lẽ họ biết võ công.” Ta bịa ra.

Xem ra, Tam thiếu gia dù sao cũng tốt hơn khúc gỗ một chút.