Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA Chương 2 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

Chương 2 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

1:01 chiều – 08/08/2024

2

Ta là nha hoàn của Tam công tử ở phủ Tể Tướng  Công, là loại nha hoàn thông phòng.

Cũng có thể sắp không phải nữa rồi.

Thật ra từ trước đến nay cũng chưa từng phải.

Ta xong đời rồi, trước giờ chưa từng nghe qua nha hoàn thông phòng bị hạ bệ.

Dù sao thì mất mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu đến lúc đó ngay cả nha hoàn cũng không làm được mà bị đuổi ra khỏi phủ, thì học phí của đệ đệ ta ở thư viện của lão phu tử sẽ không biết đào đâu ra nữa. 

Làm nha hoàn tuy vất vả là vậy, nhưng ta luôn tràn đầy năng lượng vì ta có hai nguyện vọng nhỏ nhoi làm động lực.

Một là tiết kiệm thật nhiều bạc, đến khi đủ mười tám tuổi rời phủ sẽ mở một tiệm nhỏ nuôi sống bản thân và đệ đệ.

Nguyện vọng này không khó lắm, thêm hai năm nữa là ta có thể đủ tuổi rời phủ, số bạc tiết kiệm được tuy khó mà tìm một tiệm tốt ở kinh thành, nhưng về quê nhà lại có nhiều lựa chọn.

Làm nha hoàn thông phòng có thể kiếm tiền nhanh, thêm một phần bạc là thêm một phần tự tin.

Ta cũng không ôm mộng leo cao, không mong có con cái, khi phu nhân và thiếu phu nhân vào phủ, ta sẽ tự xin rời đi, phu nhân và thiếu phu nhân chỉ cảm thấy ta đã giải quyết một rắc rối cho họ và còn tỏ ra hiểu chuyện.

Nguyện vọng thứ hai là giúp đệ đệ đỗ đạt công danh.

Đệ đệ từ nhỏ sức khỏe không tốt, nhưng rất tốt với ta, có gì ngon hay vui đều nghĩ đến ta đầu tiên.

Phu tử ở thư viện nói đệ đệ là người có tài, chắc chắn có thể đỗ đạt.

Ta tin lời lão phu tử đó, ông là người có học thức nhất trong mười dặm quanh đây, ông đã coi trọng đệ đệ ta như vậy, đệ đệ nhất định sẽ thành công.

Lần trước khi nghỉ phép về thăm nhà, đệ đệ trông có vẻ buồn bã. Đọc sách mà một trang sách xem một nén nhang vẫn chưa lật.

Gọi tên đệ mấy lần vẫn không nghe thấy, khi trả lời lại mơ màng.

Hỏi đệ có bị ai bắt nạt ở thư viện không, đệ ấy lắc đầu phủ nhận bảo ta đừng lo lắng.

Đệ đệ đã lớn, có những tâm sự ngay cả tỷ tỷ là ta đây cũng không biết.

Nhưng ta luôn tin rằng, chúng ta đều có tương lai tươi sáng.

“Thúy Chi, hôm nay bổn thiếu gia tâm trạng tốt, sẽ cho ngươi xem ta vẽ tranh.” Tam thiếu gia liếc mắt nhìn ta, ho khan hai tiếng đánh thức ta khỏi cơn mơ, ta vội vàng vào thư phòng trải giấy, bắt đầu mài mực.

Tam thiếu gia đứng trước bàn sách, lúc thì chạy sang trái vẽ vài nét, lúc lại sang phải thêm vài bút, quả thực rất nghiêm túc.

Ta cúi đầu nhìn tranh, trong lòng chấn động không ngừng, Tam thiếu gia chắc ít khi vẽ tranh, hiếm khi chủ nhân có hứng thú, thân là một nha hoàn chuyên nghiệp ta không thể làm mất hứng chủ nhân.

Đúng, phải khen ngợi chủ nhân.

“Thiếu gia, ngài vẽ con công thật đẹp, móng vuốt này trông thật sắc bén.” Ta hăng hái nịnh nọt.

“Ta vẽ là phượng hoàng, phượng hoàng!” Tam thiếu gia bĩu môi, quay người không để ý đến ta, lại len lén liếc nhìn bức tranh xem giống không.

“Thúy Chi, ngươi mắt kém không nhận ra cũng không sao, ta không chấp ngươi.”

Tam thiếu gia hừ một tiếng, cầm bút quẹt quẹt mấy cái làm đen hết bức tranh.

“Ta sẽ vẽ bức khác cho ngươi đoán.” Tam thiếu gia trải lại giấy mới, bắt đầu vẽ tranh mới, ta chỉ có thể tiếp tục mài mực.

“Đây là vịt trời?” Nhìn bức tranh của Tam thiếu gia thật lâu, ta ngập ngừng hỏi.

“Là thiên nga! Thiên! Nga!”

“Làm lại!”

“Chẳng lẽ là bò rừng?” Ta mạnh dạn đoán.

“Là hươu sao! Hươu sao hươu sao hươu sao!” Tam thiếu gia gào lên.

“Vậy thiếu gia ngài nói đi, ngài vẽ cái gì.” Ta phản công.

“Là dê núi.”

“À đúng đúng đúng.”

“Haha, là tê giác.” Tam thiếu gia cười ranh mãnh.

Ai nói Tam thiếu gia ngốc, ta không phục.

Sớm biết làm nha hoàn thông phòng sẽ mỏi tay, không ngờ lại mỏi kiểu này.

Là lỗi của ta, ta nên sớm nói với Tam thiếu gia ta không có khả năng nhìn tranh đoán vật.

3

Lần này thực sự xong rồi.

Đại nha hoàn bên cạnh phu nhân là Xuân Như đến truyền lời cho ta, báo rằng ngày mai phu nhân muốn gặp ta.

Tối nay, là cơ hội cuối cùng của ta. Ngước lên nhìn trời mà rơi hai hàng lệ máu, chưa đầy hai canh giờ nữa trời sẽ tối.

“Thúy Chi, ta còn chai hương ấm tình này.” Ngân Châu đột nhiên xuất hiện, lấy ra một chai nhỏ lắc lắc trước mặt ta, thần bí.

“Đâu cần phải vậy.” Xem ra thường ngày nghe nha hoàn khác nói nhiều, ta lại biết đến thứ này.

“Không đúng, sao ngươi lại có thứ này chứ?”

“Mưu sinh không dễ mà, mưu sinh không dễ.” Ngân Châu thở dài, rồi lại trở về vẻ mặt thường ngày.

“Nếu không phải ngươi từng giúp bếp trưởng của ta, làm ông ấy vui lòng, ta cũng chẳng muốn giúp ngươi.” Ngân Châu đưa cho ta một chai nhỏ, nháy mắt bảo ta mạnh dạn thử.

Nhìn cái chai nhỏ trong tay, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ta trèo lên một cái cây, thử xem có cách nào khác giải quyết tình cảnh hiện tại không.

“Thúy Chi, ngươi đang làm gì trên cây vậy?” Ta cúi đầu nhìn, là Tam thiếu gia.

“Ta nhớ ra Tam thiếu gia thích ăn trái cây, nên nghĩ trèo lên cây hái vài quả cho ngài.” Chứ ta có thể thừa nhận là đang trốn tránh được sao.

“Thúy Chi, ngươi ngốc quá. Ta biết đây không phải là cây ăn trái. Không phải cây ăn trái thì làm sao hái được quả chứ?” Tam thiếu gia cười ha ha.

“Tam thiếu gia, thật thông minh.” Ánh sáng trên cây chói quá, nụ cười của Tam thiếu gia khiến ta có cảm giác ấm áp, ta nhảy xuống từ cây.

Nịnh nọt không bao giờ thừa, chi bằng tiếp tục tâng bốc.

“Tam thiếu gia, ngài không chỉ thông minh, mà còn rất nhân hậu. Thúy Chi đây có một việc chỉ có ngài mới giúp được, và ngài chẳng cần làm gì mà vẫn giúp được nô tỳ. Còn rất thú vị nữa, thiếu gia có muốn thử không?” Ta khéo léo dẫn dắt.

“Việc gì vậy? Ta muốn chơi trò thú vị, mau dẫn ta đi.” Ánh mắt mong đợi của Tam thiếu gia nhìn ta, ta chỉ vào căn phòng, Tam thiếu gia chạy vào trong.

“Thúy Chi, rốt cuộc là trò gì vậy, ta tìm khắp nơi không thấy?” Tam thiếu gia cẩn thận quan sát phòng.

Ta đi đến bên giường, rút dao cắt tay để lấy máu bôi lên giường. Khi đang hài lòng nhìn vào kết quả đó, ta lại thấy Tam thiếu gia cũng định cắt tay mình, vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

“Tam thiếu gia, nô tỳ không cẩn thận làm bẩn giường của ngài, nếu phu nhân biết chắc chắn sẽ phạt nô tỳ. Việc này cứ coi như bí mật giữa chúng ta được không?”

Tam thiếu gia thở dài ngồi trên giường, đặt một ngón tay lên môi mình, “Suỵt, ta thích bí mật, ta sẽ không nói với ai.”

Tam thiếu gia nhìn giường rồi nhìn ta, “Chỉ là một cái giường thôi, có gì thú vị đâu. Chán quá, thật là chán.”

Tam thiếu gia bắt ta hứa đi hứa lại ngày mai phải mua kẹo hồ lô cho ngài ăn rồi mới chậm rãi ngủ.

Đứng trong sân của Tam thiếu gia, ta cuối cùng nhận ra chỗ không đúng, Ngân Châu rõ ràng lớn hơn ta một tuổi.