Trông nàng như một con quạ bị cháy đen, toàn thân đen kịt, ngay cả khuôn mặt cũng bị bỏng, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng. Những ngọn lửa đã bị nước hồ dập tắt, nhưng dường như chúng đã chuyển sang đôi mắt nàng.
“Là ngươi à?”
Nàng nhìn ta, không biết nghĩ gì, rồi lạnh lùng mím môi:
“Vương gia, ngài có cần một thanh đao không? Ta có thể làm đao cho ngài, ngài giúp ta báo thù!”
Ta im lặng một lúc, rồi đáp lại nàng:
“Được.”
Suốt bao lâu nay ta giấu kín dã tâm của mình, nhưng khoảnh khắc đó, dường như ta cũng bị nàng thắp sáng.
Ta không nên tiếp tục hèn nhát nữa.
Nàng mất tất cả, nhưng vẫn dũng cảm bước về phía trước, tại sao ta lại không thể thẳng lưng mà bước tới mục tiêu của mình?
Chỉ tiếc rằng, đích đến của ta lại không có nàng.
Đó là điều ta ân hận cả đời.
1
Tiêu Chí – Hồi ức
Ngày khiến ta nhớ mãi nhất trong đời, là đêm hội đèn lồng của Tết Nguyên Tiêu.
Ngày hôm đó, ta đứng ở cuối cầu như thường lệ, dựng quầy viết thư cho người khác. Khi ngẩng đầu lên vô tình, ta trông thấy một tiểu thư yểu điệu diễm lệ, đứng ở đầu cầu, ngước nhìn chiếc đèn hoa hải đường.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, cả người nàng như đang tỏa sáng.
Ta nhìn nàng, không thể nào rời mắt.
Từ bờ sông không xa, tiếng hát du dương nhẹ nhàng vọng đến:
“Tôi ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang. Ngày ngày thương nhớ, chẳng thấy mặt nhau, cùng uống nước Trường Giang.”
Nàng ở đầu cầu, ta ở cuối cầu.
Thật hợp cảnh biết bao!
Ta không kìm lòng được mà bước tới. Đúng lúc nghe nàng đang cãi cọ với chủ tiệm:
“Tại sao lại không bán chiếc đèn này? A? Bảo ta đoán đố đèn ư? Ngươi nhìn ta có giống người biết chữ không? Mở tiệm buôn bán, sao lại không nghĩ đến những người không học hành như chúng ta chứ?”
Lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói bốn chữ “không được học hành” mà đĩnh đạc đến thế!
Ta không nhịn được mà bật cười.
Nàng tức tối phồng má, trông thật đáng yêu.
Ta đứng chờ bên cạnh, xác định nàng chỉ muốn chiếc đèn hoa hải đường ở trên cùng, rồi mới tiến tới cầm bút viết.
Khi ta đang viết câu trả lời, ta liếc nhìn thấy nàng với vẻ mặt đầy kinh ngạc đang nhìn ta.
Ta không khỏi tự hỏi, lát nữa khi tặng đèn cho nàng, liệu nàng sẽ biểu lộ cảm xúc gì nhỉ? Ta bỗng dưng thấy rất mong chờ.
Nhưng thật bất ngờ, nàng lại muốn trả tiền mua đèn, còn nói rằng một trăm lượng có thể mua được rất nhiều y phục mới… Nàng nói đúng, nàng đã thẳng thắn vạch trần sự túng thiếu của ta.
Điều đó làm ta bừng tỉnh kịp lúc.
Đến gần hơn, ta nhận ra rằng trang phục của nàng, dù không quá phô trương, nhưng chất liệu rất tốt, với những hoa văn ta chưa từng thấy. Dù không có người hầu đi theo nhưng nàng chắc chắn là tiểu thư nhà quyền quý. Không hiểu gia đình nào lại yên tâm để nàng một mình dạo chơi trên phố như thế này.
Ta thắng đèn là để tặng nàng, nhưng giờ không biết làm sao tặng được nữa, đành quay lưng rời đi.
Nàng cứng đầu đuổi theo.
Thậm chí nàng còn giả vờ khóc để lừa lấy chiếc đèn… Khi thấy nàng chặn cửa, ta đã đưa tay ra. Cánh cửa kẹp lấy tay ta, chắc chắn không làm nàng đau chút nào.
Vậy mà nàng mếu máo và bắt đầu khóc.
Ta vội vàng đưa chiếc đèn cho nàng, và nàng như một chú thỏ, ôm đèn chạy biến đi.
Nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, thế mà nàng vẫn quay lại lè lưỡi trêu ta… Ta vừa giận vừa buồn cười, nhưng lại lo sợ nàng gặp nguy hiểm, nên lặng lẽ theo sau, đưa nàng về nhà an toàn.
Thì ra, nàng là tiểu thư của phủ tướng quân.
Phủ tướng quân. Đó là nơi mà ta suốt đời này e rằng không thể với tới được.
Ta muốn tham gia kỳ thi mùa xuân.
Nếu có danh vọng, liệu ta có thể đến gần nàng hơn một chút không?
2
Kỳ thi mùa xuân đã yết bảng, tên ta đứng đầu danh sách.
Dù điều này nằm trong dự đoán, nhưng trong lòng ta không có nhiều vui mừng, cho đến khi ta vô tình quay lại và nhìn thấy Thẩm Đường, ta mới không kìm được mà khẽ nở một nụ cười.
Thì ra nàng cũng tới.
“Trạng nguyên lang, ngươi khỏe chứ!”
Thẩm Đường cười với ta, nụ cười của nàng làm lòng ta xao động, ta bối rối quay mặt đi.
Ta muốn nói với nàng rằng ta vẫn chưa phải là trạng nguyên, ta còn phải tham gia kỳ thi đình nữa. Nhưng ngay lập tức, ta cảm thấy một cơn đau nhói sau gáy.
Thẩm Đường đã trói ta lại, mang về phủ tướng quân, rồi vụng về thay cho ta một bộ hỷ phục màu đỏ thắm, ép ta cùng nàng bái đường.
Ta hoàn toàn bàng hoàng.
Khi ta còn đang âm thầm suy tính làm thế nào để đến gần nàng hơn, thì nàng đã nghĩ đến cả tên cho con của chúng ta rồi!
Nhưng một hôn lễ vội vã như vậy, thật là quá thiệt thòi cho nàng.
Ta muốn nói với nàng rằng ta cũng yêu nàng, ta muốn nàng cho ta thêm vài năm nữa, đợi ta thành công danh toại, rồi đường hoàng rước nàng về với đủ lễ tam môi lục sính… Nhưng mỗi khi ta vừa mở miệng, nàng lại chớp chớp mắt tiến lại gần ta.
Sau đó, “chụt” một tiếng, nàng hôn lên môi ta.
Ta muốn phản kháng:
“A Đường, ta…”
“Chụt!”
“A Đường…”
“Chụt!”
Ta không nói gì nữa! Ta trực tiếp đưa tay đè nàng xuống!
Năm ấy, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta.
Khi hoa đào nở, ta làm rượu hoa đào cho nàng; khi hạt sen chín, ta chèo thuyền cùng nàng đi hái sen; khi trời mưa, ta cầm bút vẽ cho nàng; khi tuyết rơi, ta cùng nàng đắp người tuyết.
Ta không ngại làm một kẻ vô dụng, chỉ cần được ở bên nàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta đã hối hận.
Tai họa đã giáng xuống phủ tướng quân.
Thẩm Đường trao cho ta một lá thư từ hôn, đôi mắt nàng đỏ hoe, lòng nàng nặng trĩu khi nói ta hãy cút đi.
Ta biết, nàng không muốn liên lụy đến ta, nhưng ta không thể cứ đứng yên mà không làm gì, ta phải tìm cách cứu nàng!
Tay ta run rẩy khi cầm lấy lá thư, sau đó ta đến phủ công chúa.
Công chúa Chiêu Hòa có tình ý với ta, và ta quyết định dùng chính bản thân mình để đổi lấy sự an toàn cho Thẩm Đường.
Nhưng cuối cùng, ta chẳng làm được gì cả.
Ta căm hận sự bất lực của mình, hận vì đã không cố gắng sớm hơn, hận vì không thể rửa oan cho nhà họ Thẩm.
Khi nghe tin Thẩm Đường bị mắc kẹt trong đám cháy lớn ở giáo phường, ta lăn lộn lao vào biển lửa đã thiêu rụi giáo phường. Khói đen cuồn cuộn, ngọn lửa đốt cháy da thịt ta, ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy nàng.
Công chúa Chiêu Hòa phái người kéo ta ra khỏi biển lửa.
Lúc đó, ta đột nhiên hiểu ra, có lẽ nếu không thể sống bên nàng, thì ít nhất… ta sẽ mang theo máu của kẻ thù đến gặp nàng.
Nhưng Chiêu Hòa đã dùng Thẩm Vi để đổi lại sự phục tùng của ta.
Đó là đệ đệ mà nàng vô cùng yêu thương, cũng là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Thẩm.
Ta đành cúi đầu thỏa hiệp.
Ta phải cứu Thẩm Vi trước, rồi mới báo thù!
3
Ba năm sau, ta bước chân vào giáo phường, ngay lập tức nhận ra Thẩm Đường.
Nàng gầy đi nhiều, và trở nên sắc sảo hơn.
Ta bước tới, không thể kìm lòng mà tiến lại gần nàng, nhưng ánh mắt nàng nhìn ta đã khiến ta sững lại.
Trong mắt nàng, chỉ có hận.
Nàng hận ta!
Đáng lẽ ra phải như vậy.
Khi nàng đau đớn tột cùng, ta đã không ở bên cạnh nàng. Dù có hy sinh tất cả, ta vẫn không thể cứu được gia đình nàng, ta thật vô dụng… làm sao nàng có thể không hận ta?
Vì sợ rằng công chúa Chiêu Hòa cũng sẽ nhận ra nàng, ta không dám để lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí ta còn nói nàng không biết giữ mình, hoàn toàn không giống Thẩm Đường.
Trái tim ta như rỉ máu.
Thực ra, chính ta cũng đã không còn giống mình nữa.
Nàng liên kết với Đoan Vương Triệu Dực để tự tay báo thù, nhưng điều này quá nguy hiểm, nàng không biết Triệu Tư tàn nhẫn đến nhường nào… Chọc giận hắn, nàng sẽ chết không toàn thây!
Ta muốn nàng giao sổ sách cho ta, ta sẽ báo thù thay nàng, nhưng ánh mắt nàng nhìn ta đầy nghi ngờ.
Nàng đâm thanh kiếm vào vai ta.
Đau đớn! Đau đến tận tâm can!
Được, ta sẽ không ngăn cản nàng. Ta sẽ dọn dẹp tàn cuộc cho nàng. Ta sẽ thay nàng mà tan xương nát thịt!
Ta đến học viện, tìm gặp những đồng môn cũ, nhờ họ giúp ta lan truyền oan án của phủ tướng quân… Khi có đủ những tiếng nói nhỏ lẻ hợp thành một làn sóng lớn, sẽ không ai dám coi thường nó!
Triệu Tư cử thích khách ám sát Thẩm Đường, ta âm thầm ra tay, dẫn toàn bộ thích khách đến phủ Đoan Vương.
Triệu Tư bắt đầu nghi ngờ, nhưng vì ta sắp cưới công chúa Chiêu Hòa, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng ta.
Vì vậy, ta bỏ thuốc vào rượu của hắn, phơi bày sự ô nhục của mẹ con hắn.
Hắn đã bị diệt.
Công chúa Chiêu Hòa cũng không thể thoát, ta tự tay đưa nàng xuống địa ngục.
Ta nhận hết mọi tội danh, chỉ mong đổi lại được cho cô gái trong sáng như ánh trăng kia của ta, sống tốt đến cuối đời.
Dù ánh trăng từng chìm xuống, nhưng ta nguyện dốc hết tất cả để đưa nàng trở lại ánh sáng.
4
Tân hoàng đày ta đến Bắc Ngự.
Ta tự nguyện đeo gông xiềng lên người, tiến về phía Bắc.
Nhưng lòng ta đã bay về phương Nam.
Bắc Ngự ở tận miền Bắc, cách Nam Cương hàng vạn dặm, e rằng đời này khó gặp lại nàng.
Nhưng các quan áp giải lại đưa ta đi về phương Nam.
Ta ngạc nhiên, cho đến khi một viên quan lặng lẽ nói với ta:
“Tiêu đại nhân, ngài không biết sao? Ở Nam Cương có một thị trấn nhỏ tên là Bắc Ngự.”
Nam Cương không hề có thị trấn nào tên là Bắc Ngự, nhưng Triệu Dực là thiên tử, ngài nói ở Nam Cương có, thì Nam Cương tự nhiên có…
Ta tràn ngập sự cảm kích, ngước nhìn ánh trăng trên cao.
A Đường, ta đến đây.