Gửi trả lại?
Tim ta đập mạnh, lo lắng rằng Tiêu Chí muốn nhắn lời từ biệt, ta gần như không dám nhìn vào thứ mà thị vệ đang cầm trong tay.
“Tiêu đại nhân còn nói, nếu có thời gian, cô nhất định phải đến Giang Nam một chuyến.”
Giang Nam?
Ta hoài nghi, khi nhìn rõ vật trong tay thị vệ, toàn thân ta run rẩy, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Đó là chiếc mặt dây chuyền mà ta đã tự tay chạm khắc khi tiểu đệ đệ của ta chào đời.
Ta định khắc một con chuồn chuồn, nhưng vì tay nghề không giỏi, con chuồn chuồn biến thành một con sâu béo, nhưng đệ đệ ta rất thích nó, khi mới mọc răng, thằng bé thường ôm nó mà gặm… Làm sao Tiêu Chí lại có được thứ này? Hắn gửi trả ta có ý gì?
“Thẩm cô nương,”
Một cung nhân sốt ruột thúc giục:
“Hoàng thượng còn đang đợi cô, không thể để ngài chờ lâu ở đây được!”
Ta nắm chặt mặt dây chuyền, liếc nhìn tử lao, rồi quay lưng vào cung.
Triệu Dực đang khoác long bào vàng rực, đội mũ miện, đứng trên bậc thang chờ ta.
Ta quỳ xuống, nhưng Triệu Dực liền đỡ ta dậy. Hắn xoay người, đưa cho ta chiếc phượng ấn đại diện cho hoàng hậu:
“Thập Nhị, suy nghĩ thật kỹ, liệu có muốn cùng ta chung hưởng giang sơn này không…”
14
“Không muốn.”
Ta dứt khoát từ chối Triệu Dực.
Triệu Dực cười khổ, ánh mắt cáo khẽ cụp xuống:
“Thật vô tình!”
“Hoàng thượng thừa biết chí hướng của thần thiếp.”
“Nhưng ngươi dù sao cũng là nữ nhi…”
“Hoàng thượng, chí của văn nhân là ở triều đường, còn chí của người nhà họ Thẩm, chỉ ở sa trường. Thần thiếp tuy là nữ nhi, nhưng chí nguyện này không bao giờ thay đổi.”
Triệu Dực thở dài, thu lại phượng ấn, rồi đưa một chiếc hổ phù đặt vào tay ta.
“Đây vốn là của Thẩm tướng quân, giờ giao lại cho ngươi.”
Ta đặt hổ phù và mặt dây chuyền hình chuồn chuồn vào tay mình, nhìn chúng nằm chung trong lòng bàn tay.
“Đây là…,”
Triệu Dực khẽ nhíu mày, thở dài:
“Thập Nhị, vì lòng riêng, ta chưa từng nói với ngươi, thật ra Tiêu Chí đã làm rất nhiều việc vì ngươi.”
“Khi phủ tướng quân bị tra xét, hắn đã quỳ trước phủ công chúa, cầu xin công chúa Chiêu Hòa tha mạng cho ngươi và gia đình.”
“ Khi ngươi mới bị đày vào giáo phường, một trận hỏa hoạn lớn xảy ra, hắn đã bất chấp nguy hiểm lao vào cứu ngươi.”
“ Sau này, khi tưởng rằng ngươi đã chết, hắn cầm kiếm xông vào phủ công chúa, định cùng chết với Chiêu Hòa.”
“Chiêu Hòa cả đời hồ đồ, chỉ có lần đó là khôn ngoan, nàng lén tha mạng cho đệ đệ của ngươi, Thẩm Vi, và dùng hắn để uy hiếp Tiêu Chí, buộc hắn phải ở lại bên nàng… Tiêu Chí đã đồng ý.”
“Khi nắm quyền, việc đầu tiên Tiêu Chí làm chính là đưa Thẩm Vi đến Giang Nam, để hắn lớn lên bình an nơi xa cách khỏi tranh đấu.”
Trên đường vào cung, ta đã phần nào đoán được rằng đệ đệ của ta vẫn còn sống, nhưng khi nghe chính Triệu Dực xác nhận, ta vẫn không kiềm được nước mắt.
Ta vẫn còn người thân trên đời!
Triệu Dực vươn tay, nhẹ đẩy vai ta:
“Ngươi đã quyết chí ra trận, vậy mau đi đi. Đi nhanh lên, nếu đi chậm, trẫm sẽ đổi ý, sẽ muốn bẻ gãy đôi cánh của ngươi và giấu ngươi trong cung sâu này!”
Ta có chút lo lắng:
“Hoàng thượng! Ngài có thể…”
Triệu Dực ngắt lời:
“Thập Nhị, trẫm biết ngươi muốn nói gì. Trẫm vừa lên ngôi, tất nhiên sẽ đại xá thiên hạ… Nhưng, trẫm sẽ lưu đày hắn đến Bắc Ngự, còn ngươi phải đi Nam Cương. Trời đã trở lạnh, man di phương nam lại sắp quấy phá, ngươi mau đi bảo vệ thần dân ở phương nam cho trẫm.”
Ta lùi lại một bước, chân thành cúi mình quỳ xuống trước Triệu Dực:
“Nguyện Hoàng thượng vạn thọ vô cương!”
Triệu Dực không kiên nhẫn phẩy tay:
“Đi đi, nhanh lên!”
Ta đứng dậy, đến chuồng ngựa Hoàng gia chọn một con thiên lý mã, rồi trở về phủ tướng quân thu dọn vài bộ y phục, sau đó lên đường đi Giang Nam.
Đón được đệ đệ từ Giang Nam, ta liền đưa nó cùng ta đến Nam Cương để bảo vệ biên cương.
Về phần Tiêu Chí, chỉ cần hắn còn sống là đủ.
Dù hắn ở phương Bắc, còn ta ở phương Nam.
Nhưng chúng ta vẫn sống dưới cùng một bầu trời.
Ngày tháng còn dài.
Không cần vội.
Triệu Dực – Hồi ức
Ta là hoàng tử kém được yêu thương nhất dưới gối của phụ hoàng.
Thuở nhỏ, mẫu phi thường bảo ta rằng không được tranh, không được cướp, phải cúi đầu làm người.
Ta không hiểu, nhưng mỗi lần mẫu phi gặp Đức phi, bà lại run rẩy như chuột gặp mèo. Ta cũng vì thế mà sinh lòng sợ hãi đối với Thái tử Triệu Tư và công chúa Chiêu Hòa.
Ta chưa bao giờ dám chọc giận bọn họ, lần nào gặp cũng lẩn tránh từ xa.
Nhưng ngày hôm ấy, Chiêu Hòa tâm trạng không tốt, thấy ta liền ra lệnh cho cung nhân lôi ta đến trước mặt nàng.
Ta vùng vẫy muốn thoát, nhưng Chiêu Hòa đá một cú vào đầu gối ta, bắt ta phải quỳ xuống đất.
Nàng lệnh cho cung nhân bắt một đống giun đất, nhét hết vào trong y phục của ta.
Lũ giun bò ngoằn ngoèo trên da thịt, khiến ta vừa ngứa vừa tê tái, nhưng ta nhớ lời mẫu phi dặn, cố cắn răng chịu đựng, không dám lên tiếng.
Đến khi Chiêu Hòa quay đầu hỏi ta:
“Hoàng huynh, sao ngươi không cười?”
Ta rất khó chịu, không cười nổi, nhưng nàng muốn ta cười, nên ta cố rặn ra một nụ cười.
Thế nhưng Chiêu Hòa lại tát mạnh vào mặt ta:
“Ngươi cười cái gì? Xấu chết đi được!”
“Lợi dụng quyền thế để bắt nạt người khác, ngươi còn biết xấu hổ không?”
Cùng với âm thanh thanh thúy ấy, một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp lao tới, chưa kịp nói gì thêm đã hất ngã cung nhân đang giữ ta xuống đất.
Cô bé ấy mạnh quá!
Mắt ta sáng lên.
“Thẩm Đường, ngươi dám đánh người của ta?”
Chiêu Hòa giận dữ, giơ tay định tát cô bé tên Thẩm Đường.
Nhưng Thẩm Đường nhanh hơn, “chát chát”, nàng tát lại Chiêu Hòa hai cái thật mạnh.
Chiêu Hòa đứng ngây ra đó, như không tin mình lại bị đánh:
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
“Đánh ngươi thì sao?”
Thẩm Đường lạnh lùng cười, giơ nắm đấm nhỏ lên trước mặt Chiêu Hòa:
“Cha ta nói rằng giúp đỡ kẻ yếu là chính nghĩa! Nếu ngươi còn dám ức hiếp người khác, ta không chỉ đánh ngươi mà còn đấm ngươi đến nỗi mặt sưng lên như đầu heo!”
Chiêu Hòa ôm mặt, bật khóc “òa” một tiếng.
“Ta, ta sẽ mách phụ hoàng, để ông ấy chém đầu ngươi!”
Thẩm Đường lè lưỡi làm mặt quỷ với nàng:
“Ta không sợ đâu! Hoàng hậu nương nương, cô cô của ta sẽ bảo vệ ta!”
Chiêu Hòa vừa khóc vừa chạy đi.
Thẩm Đường cúi xuống nhặt một cành gỗ từ dưới đất, nhét vào tay ta, nàng nói:
“Chiêu Hòa là một kẻ nhát gan vô dụng, chỉ biết đi mách lẻo. Đừng sợ nàng… Lần sau nếu nàng đánh ngươi, ngươi hãy đánh trả!”
Ta siết chặt cây gậy, gật đầu thật mạnh.
Ta chưa từng nói với ai, kể từ ngày đó, trong lòng ta đã xuất hiện một anh hùng mang tên Thẩm Đường.
Ta ngưỡng mộ nàng, ánh mắt luôn dõi theo nàng, nhưng ta cũng là một kẻ nhút nhát, chẳng dám làm gì cả.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cướp một nam nhân về phủ tướng quân.
Nhìn nàng búi tóc lên, chải thành kiểu tóc của phụ nhân.
Sau khi phủ tướng quân gặp nạn, ta chạy đến trước mặt phụ hoàng, định xin tội cho nhà họ Thẩm. Nhưng khi phụ hoàng đập mạnh tay lên long án trong cơn giận dữ, ta lập tức không dám nói thêm một lời nào.
Ta biết, mình không thể cứu được ai.
Ám vệ kể với ta rằng Tiêu Chí quỳ trước phủ công chúa. Ta cố tình đi ngang qua, khuyên hắn đừng phí công vô ích, vì Chiêu Hòa vốn tàn nhẫn và độc ác, lại hận Thẩm Đường thấu xương, tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Tiêu Chí lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, vẫn quỳ thẳng lưng.
“Không cứu được, là sẽ không cứu sao? Ta chỉ hận mình không có quyền thế, nếu như ta có thân phận như điện hạ…”
Hắn không nói hết câu, nhưng ta cứ mãi nghĩ, nếu Tiêu Chí có quyền lực, hắn sẽ làm gì… Ta nghĩ suốt một thời gian dài, mà vẫn không hiểu.
Nhưng sau này, ta cuối cùng cũng biết Tiêu Chí sẽ làm gì: Khi không có quyền thế, hắn nhẫn nhục, vứt bỏ lòng tự tôn mà khẩn cầu khắp nơi; khi có quyền thế, hắn hy sinh cả tính mạng, tự tay giết kẻ thù của Thẩm Đường.
Lần tiếp theo ta gặp lại Thẩm Đường, là khi ta đang thả thuyền dạo chơi bên bờ sông.
Nàng xuất hiện với ngọn lửa bao quanh mình, như một con phượng hoàng lửa dũng mãnh, không sợ hãi, từ trên tòa nhà cao nhảy xuống, rơi xuống hồ nước.
Ban đầu, ta không nhận ra nàng, cho đến khi nàng bò lên mép thuyền của ta.