Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A ĐƯỜNG Chương 5 A ĐƯỜNG

Chương 5 A ĐƯỜNG

9:17 chiều – 09/11/2024

Ta sững sờ quay lại, vừa lúc thấy Tiêu Chí nhẹ nhàng nâng tay phải, vén màn giường chạm trổ tinh xảo, để lộ hai người đang ôm nhau ngủ say, y phục xộc xệch.

Người nam là Thái tử Triệu Tư, còn người nữ chính là mẫu thân của hắn và công chúa Chiêu Hòa – Đức phi nương nương.

Cảnh tượng trước mắt thật quá đỗi kinh hãi, khiến tất cả mọi người đều phải há hốc mồm.

“Đừng nhìn! Không được nhìn! Tất cả cút hết ra ngoài!” 

Công chúa Chiêu Hòa mặt mày tái xanh, giằng lấy màn giường từ tay Tiêu Chí, cố gắng che lại, rồi tìm cách đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng.

Nhưng bao nhiêu đôi mắt đã thấy rõ… chuyện nhơ nhuốc thế này làm sao có thể che giấu được?

Các mệnh phụ vội vàng lui ra, còn ta định đi thì bị Triệu Dực giữ lại.

Triệu Dực khẽ nheo mắt cáo già đầy thích thú: 

“Đừng đi! Xem đi, ngươi sắp được trả thù rồi!”

Ngẫm lại cũng đúng, ta quyết định ở lại.

Hoàng đế nhanh chóng đếncđaay, sau đó hạ lệnh cho người đổ một chậu nước lạnh xuống, Triệu Tư và Đức phi lần lượt tỉnh dậy.

Triệu Tư còn đang bàng hoàng, chỉ có Đức phi mặt mày trắng bệch quỳ xuống. Bà ta định mở miệng biện bạch, nhưng hoàng đế đã rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, trực tiếp đâm thẳng vào tim bà ta.

Đức phi trợn trừng mắt, không thể tin nổi.

“Mẫu phi!!!”

Công chúa Chiêu Hòa hét lên, lao vào ôm lấy bà ta, nhưng Đức phi miệng đầy máu, chỉ trong chốc lát đã tắt thở.

“Phụ hoàng! Nhi thần bị oan!” 

Triệu Tư hoảng sợ đến mức quỳ gối bò về phía hoàng đế, run rẩy ôm lấy chân ngài: 

“Là, là có kẻ hãm hại nhi thần…”

Hoàng đế nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo, không có bất kỳ cảm xúc nào: 

“Ồ? Là ai hãm hại ngươi?”

Triệu Tư ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên người Tiêu Chí.

“Là ngươi! Tiêu Chí! Là ngươi hại cô!” 

Triệu Tư như một con sói bị dồn vào đường cùng, điên cuồng lao lên, túm lấy cổ áo Tiêu Chí:

“Chính ngươi đã chuốc cho acô một chén rượu! Sau đó Cô chẳng còn biết gì nữa…”

Ta không tin nổi, quay sang nhìn Tiêu Chí.

Khi vừa rồi mọi người còn náo loạn, Triệu Tư và Đức phi vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc… Ta đã đoán rằng có người hạ thuốc hãm hại họ, nhưng ta không thể ngờ người đó lại là Tiêu Chí.

Hắn sắp cưới công chúa Chiêu Hòa, dù là Đức phi hay Triệu Tư đều sẽ là chỗ dựa của hắn sau này, tại sao hắn lại hãm hại họ?

Còn bày ra một ván cờ không có đường lùi thế này.

Chẳng lẽ hắn đã phát điên rồi sao?

12

Tiêu Chí ngước mắt lên, chậm rãi nở một nụ cười.

Đó là nụ cười hung tợn mà ta chưa từng thấy trên gương mặt hắn. Trong sự hung tợn ấy, còn ẩn chứa nỗi tuyệt vọng không thể che giấu.

“Đúng vậy, ta đã bày ra ván cờ này.”

“Không… không thể nào là ngươi!” 

Công chúa Chiêu Hòa nhìn Tiêu Chí, đôi mắt đờ đẫn bỗng chảy ra những giọt nước mắt:

“Tại sao ngươi lại hại hoàng huynh và mẫu hậu? Ngươi sắp cưới ta rồi, sao có thể hại họ được…”

“Ta không hại họ.” 

Tiêu Chí nhàn nhã phản bác:

 “Ta chỉ phơi bày những bí mật mà bấy lâu nay bị che giấu mà thôi.”

Hắn quay sang nhìn Triệu Tư:

 “Điện hạ, ta nói đúng không?”

Môi của Triệu Tư run rẩy, dường như muốn phản bác, nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên thanh kiếm nhuốm máu của Đức phi trong tay Hoàng đế, hắn lại không thể nói gì thêm.

Cũng giống như Tiêu Chí đã tự tay sắp đặt ván cờ này và không thể gột sạch tội danh của mình, một khi lỗi lầm của Triệu Tư bị phơi bày, hắn không bao giờ có thể che giấu lại nữa.

Nhận thức được mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, Triệu Tư nắm chặt tay, đấm mạnh vào mặt Tiêu Chí.

 “Ngươi chưa bao giờ muốn cưới Chiêu Hòa. Ngươi tiếp cận chúng ta chỉ để lợi dụng…”

Cú đấm khiến Tiêu Chí lùi lại hai bước, vừa vặn lùi đến trước mặt công chúa Chiêu Hòa.

Công chúa Chiêu Hòa với đôi tay đẫm máu, kéo lấy vạt áo của Tiêu Chí, giọng nàng run rẩy: 

“Ta không tin, ngươi đang lừa chúng ta đúng không? Không phải ngươi làm chuyện này, đúng không? Ngươi không có lý do nào để tự hy sinh mạng sống của mình mà đối đầu với chúng ta…”

“Ta có lý do:” 

Tiêu Chí ngước mắt nhìn về phía ta, trong ánh mắt đen thẳm ấy dường như có chút ôn nhu thoáng qua, nhưng cũng ẩn chứa nỗi đau khôn cùng”

 “Bốn năm trước, trong lòng ta đã có một cô gái, thuần khiết như ánh trăng. Nàng nâng niu ta, trân trọng ta, nàng nói… muốn cùng ta bạc đầu giai lão. Nhưng ngươi đã giết nàng!”

“Chiêu Hòa, suốt ba năm qua, ta không một khắc nào không hận ngươi!”

“Ngươi nói là Thẩm Đường?” 

Công chúa Chiêu Hòa đỏ ngầu đôi mắt, tựa như sắp nhỏ máu:

 “Ngươi yêu Thẩm Đường? Ha ha ha ha ha! Sao ta có thể quên được, dù nàng đã bỏ ngươi, ngươi vẫn vì nàng mà quỳ suốt bảy ngày bảy đêm trước phủ công chúa của ta! Dù sau này ngươi khuất phục ta, ngươi cũng chỉ vì nàng…”

“Phải.” 

Tiêu Chí ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Chiêu Hòa, giọng đột ngột trở nên dịu dàng.

 “Chiêu Hòa, ngươi hãy đi xuống địa ngục trước đi.”

Tiêu Chí vừa nói vừa rút chiếc trâm vàng từ búi tóc của công chúa Chiêu Hòa, đâm thẳng vào cổ họng nàng.

Công chúa Chiêu Hòa trợn tròn mắt, máu bắn ra khắp nơi, dính lên khuôn mặt thanh tú của Tiêu Chí.

Nàng phát ra những tiếng “hừ hừ” đầy tuyệt vọng, cố gắng giãy giụa.

Nhưng càng giãy giụa, sắc mặt nàng càng tái nhợt, nhanh chóng xanh xao. Nàng đổ gục xuống đất, cơ thể co giật vài lần trước khi hoàn toàn cứng lại.

Cảnh tượng ấy chẳng khác gì cái chết tức tưởi của muội muội ta năm xưa, khi bị ngựa giẫm lên mà tắt thở trong nháy mắt.

Tiêu Chí lau sạch vết máu trên mặt, chỉnh lại y phục rồi như một viên quan thường ngày đến triều, quỳ xuống trước Hoàng đế: 

“Hoàng thượng, thần tội đáng muôn chết!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Không ai kịp ngờ rằng Tiêu Chí lại đột nhiên ra tay giết người, và cũng không ai kịp ngăn cản.

Triệu Tư ngã khuỵu xuống đất, toàn thân run rẩy.

Hoàng đế cũng kinh hoàng đến mức phải lùi lại hai bước, mất một lúc lâu mới nhớ ra để nổi giận:

 “Người đâu! Mau bắt tên nghịch thần Tiêu Chí nhốt vào tử lao!”

Ta không kìm được, muốn bước lên, muốn nói với Tiêu Chí một lời, dù chỉ để nhìn hắn thêm lần nữa, nhưng Triệu Dực đã giữ lấy ta.

Hắn bịt miệng ta lại.

“Thập Nhị, vô ích rồi, đừng xin tha cho hắn.”

“Hắn đã tự chọn con đường chết.”

Tiêu Chí bị thị vệ áp giải đi.

Hắn không quay đầu nhìn ta, nhưng khi đi ngang qua ta, ta mơ hồ nghe thấy một câu:

 “A Đường, hãy bảo trọng!”

13

Triệu Tư bị phế truất, trở thành thường dân.

Dù sao vẫn là con trai ruột, Hoàng đế không nỡ giết hắn, chỉ lệnh đày hắn đi coi sóc lăng mộ hoàng gia, suốt đời không được phép bước ra ngoài nửa bước.

Triệu Tư không cam lòng, trước khi đi đã quỳ ngoài cung khóc lóc, khiến Hoàng đế mủi lòng gặp hắn một lần.

Cuộc gặp gỡ đó cũng là lần cuối cùng.

Triệu Tư rút con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào tim Hoàng đế.

Hắn tập hợp quân lính, lợi dụng tình thế hỗn loạn để mưu phản, giết vua chỉ là khởi đầu của cuộc nổi loạn.

Triệu Tư với gương mặt đầy máu, cuồng loạn tàn sát trong hoàng cung, và cuối cùng đến trước mặt Triệu Dực.

Để ổn định tình hình, Triệu Dực đã phái hết người đi bảo vệ cửa cung, chỉ còn lại hắn và ta, một nữ nhân mảnh mai yếu ớt đứng cạnh.

“Đúng là trời giúp ta!” 

Triệu Tư cười man rợ, khuôn mặt đầy máu khiến hắn trông như một ác quỷ:

“Triệu Dực, chỉ cần giết ngươi, thiên hạ này sẽ là của ta!”

“Ngươi cô độc một mình, đừng chống cự vô ích nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Triệu Tư vung tay, hàng chục tên thị vệ đỏ mắt hằn lên tơ máu lao tới đầy sát khí.

Ta nhanh chóng kéo Triệu Dực về phía sau, vung tay, thanh kiếm mềm nhẹ nhàng rời khỏi vỏ.

Máu bắn tung khắp nơi.

Thị vệ đều ngã gục sau lưng ta.

Ta lao tới trước mặt Triệu Tư, thanh kiếm mềm tựa rắn quấn quanh cổ hắn.

“Ngươi, ngươi!”

 Triệu Tư sợ đến mức lắp bắp, không thốt nổi câu nào hoàn chỉnh.

“Điện hạ sao có thể quên được? Người nhà họ Thẩm, trên chiến trường, luôn có thể lấy một địch trăm!” 

Ta chẳng buồn nghe hắn trăn trối, dứt lời, ta thẳng tay siết chặt kiếm, kết liễu hắn ngay tại chỗ.

Kẻ thù cuối cùng đã chết.

Ta ngước mắt nhìn lên trời, cảm giác cay xè đột ngột tràn vào hốc mắt, ta lập tức nén chặt nó xuống.

“Máu dính đầy người rồi, hơi bẩn,”

 Ta cất bước rời đi:

 “Điện hạ, ta đi rửa sạch.”

Triệu Dực đưa cho ta một chiếc khăn tay sạch.

Ta không nhận.

Trở về phủ tướng quân để tắm rửa, sau đó, đôi mắt đỏ hoe, ta đến nhà lao.

Thị vệ gác cổng ngăn ta lại: 

“Thẩm cô nương, tử lao có quy định, đã vào thì không thể ra, không cho phép bất cứ ai thăm viếng.”

Ta sa sầm mặt, định xông vào, nhưng chợt nhớ ra trong đó không chỉ có Tiêu Chí mà còn nhiều kẻ hung ác khác, lỡ như ta vô tình thả bọn chúng ra ngoài, linh hồn cha mẹ ta trên trời cao sẽ không tha thứ cho ta, nên ta đành dựa vào tường ngồi xuống.

Ta chỉ muốn hỏi Tiêu Chí một câu: ngày đó khi hắn cầm thư từ hôn mà đi không ngoảnh lại, có phải là vì đã đi cầu xin công chúa Chiêu Hòa? Ta muốn hỏi hắn liệu có phải vì muốn báo thù cho ta, nên hắn đã chịu đựng nhục nhã mà ở bên công chúa hay không…

Nhưng ta không thể gặp được hắn.

Ta ôm gối, ngồi trước cửa tử lao suốt nửa tháng.

Cho đến khi Triệu Dực đăng cơ, người ngồi trong cung đến, tuyên ta vào cung.

Ta nghĩ một lúc, rồi chống tay đứng dậy. Đang định rời đi, bỗng nhiên thị vệ nhà lao chạy tới:

 “Thẩm cô nương, Tiêu đại nhân có một thứ muốn gửi trả lại cho cô nương.”