Để đón tướng quân trở lại, ta không ngại khoác quân phục, nhập quân đến chiến trường, cưỡi ngựa rong ruổi đánh trận mười năm.
Nhưng khi hắn trở về, trái tim và ánh mắt lại đều chỉ hướng về Cản Ngọc công chúa đã mất nước vì hắn.
Công chúa làm hoàng hậu, nàng ta ghét ta đến xương cốt, trừng phạt ta bằng roi và đòi ta thử thuốc cho nàng.
Nhưng hắn lại nắm tay công chúa, dịu dàng nói: “Chỉ cần nàng có thể quên hận, muốn làm gì cũng được.”
Sau này, khi quân địch đánh đến cửa thành, hắn lại nói hắn hối hận rồi.
Ta chỉ nhìn về phía Mạnh Trường Sách, lạnh nhạt nói: “Quyền lực và ngai vàng không có ai là chủ nhân vĩnh cửu, nếu ngươi không gánh vác được, vậy thì hãy đổi người khác đi.”