Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

2:27 chiều – 28/06/2024

Sau khi rời khỏi kinh thành, ta đi về phía bắc.

Trên đường dừng chân bên các quán trọ ven đường, bỗng dưng xuất hiện vô số sát thủ.

Ta thong thả uống trà, không mấy lâu, những người đó đều đã chết dưới thanh gươm của hộ vệ ta.

Trường Phong đã theo ta bảy năm, tất nhiên bọn chúng ngay cả góc áo của hắn cũng không có bản lĩnh chạm vào được.

Cản Ngọc muốn ta chết, nhưng cách thức của nàng ta vẫn còn quá non nớt.

Trường Phong lau sạch máu trên gươm, nói với giọng không hài lòng: “Tướng quân, tại sao người lại phải chịu đựng những điều này, và còn phải giả bệnh để diễn một vở kịch lớn như vậy, nếu thần được chọn, thần sẽ đi trực tiếp vào cung và chém chết tên hoàng đế điên kia, không phải dễ dàng hơn sao?”

“Ngươi chỉ muốn dễ dàng, nhưng làm sao chặn được lời đồn trên khắp đất nước? Nếu nhóm người khác tấn công, ngươi sẽ xử lí như thế nào? Trường Phong, sự nghiệp lớn của đất nước cần phải được lên kế hoạch cẩn thận, chờ đến khi dân tâm mất mát, vận mệnh của quốc gia suy tàn, đó sẽ là ngày chúng ta trở về kinh thành.”

6

Lần này ta rời khỏi kinh thành, cũng là lúc chính thức đánh dấu sự bắt đầu của sự bất ổn trong triều đình.

Bọn họ sẽ bắt đầu lo lắng, sợ rằng ngày nào đó một trong số họ cũng sẽ trở nên giống như ta, các quan cũng sẽ trở nên lạnh lùng hơn từng ngày, và nhân dân cũng sẽ trở nên thất vọng hơn từng ngày.

Ta đi đến phương Bắc, định cư tại Kim Châu, nơi có Đào Tiêu Quan.

Đào Tiêu Quan là một pháo đài quan trọng ở Tây Bắc, và người bảo vệ là Hạ Tử An.

Dưới ánh trăng trên núi Quan Sơn, hắn cúi đầu và quỳ gối, trịnh trọng nói: “Tướng quân, dù triều đình có xảy ra chuyện gì đi nữa, Phong Lâm Kỵ vẫn sẽ luôn là chỗ dựa cho ngài.”

Các chiến sĩ của Phong Lâm Kỵ phía sau hắn đồng loạt quỳ gối, ánh mắt họ tràn đầy niềm vui.

Ta cúi xuống, giúp hắn đứng dậy, Mạnh Trường Sách đúng là đã đánh giá thấp uy tín của ta trong quân đội, đó là thứ mà không bao giờ có thể thay thế được chỉ bằng một chiếc quân phù.

Phong Lâm Kỵ được thành lập bởi một mình ta, là chính ta đã dẫn dắt họ giành được những chiến công lừng lẫy, nên ngay cả khi không có quân phù, ta vẫn là chủ nhân của Phong Lâm Kỵ.

Thật đáng tiếc, Mạnh Trường Sách không phải là người được họ ủng hộ, công lao của họ cũng không đổi lấy sự công nhận, tôn vinh. Thay vào đó, để lấy lòng của Cản Ngọc, họ đã bị giáng chức đến đây, những anh hùng chinh chiến một thời nơi chiến trường ác liệt bây giờ lại không được trọng dụng, để họ lãng phí thời gian, sống một cuộc sống lụi tàn dần tinh thần.

Ta và Hạ Tử An tránh mặt đám đông và leo lên tới tháp thành.

Trong mắt hắn đầy thù hận, thở dài và nói: “Tướng quân, chúng ta không dám quên sự tín nhiệm lớn lao của tiên hoàng, cũng không thể quên được nỗi nhục nhã phải cắt đất hiến tế, nhưng thật không ngờ chính Hoàng đế lại là người quên hết tất cả trước, ta từng nghĩ rằng linh hồn của sư huynh dưới suối vàng sẽ rất vui khi thấy chúng ta đón Mạnh Trường Sách trở về, kế thừa ngôi vị, tiếp tục sứ mệnh vì dân vì nước, làm phồn thịnh nước Trần, nhưng không ngờ người mà chúng ta đón về đó lại là một vị hoàng đế mù quáng, ngu muội trong tình yêu…”

Giọng của hắn cuối cùng đã có chút nghẹn ngào, sư huynh của Hạ Tử An – Hạ Vân Hiếu đã trực tiếp trải qua cuộc chiến nhiều năm trước đó, sau khi Lệ Quốc xâm lược thành, hủy diệt, cướp bóc phá hoại mọi thứ và phạm đủ loại tội ác nữa.

Suốt nhiều năm huynh ấy đã quyết tâm phục hồi lãnh thổ, đón con tin về, nhưng không trời thương, Hạ Vân Hiếu đã qua đời từ năm năm trước, trước khi qua đời, huynh ấy nói: “Thảo nguyên mộ xác, ta cũng xem như đã chết ở một nơi xứng đáng, điều hối tiếc duy nhất trong cuộc đời là không thể đón thái tử Mạnh Trường Sách trở về.”

Hạ Vân Hiếu qua đời sớm, mang theo bao nỗi tiếc nuối.

Hạ Tử An kế thừa ý chí của sư huynh, về sau đi theo ta. Vào ngày Lệ quốc bị đánh tan, người nam nhân to lớn ấy chảy nước mắt, hắn nói linh hồn của sư huynh dưới cõi chín sơn đã có thể yên nghỉ rồi.

Nhưng chỉ một năm sau khi Mạnh Trường Sách trở về, các quan lại trong triều đình đã trở nên oán giận.

Hoàng đế muốn lập một cô công chúa của một đất nước đã tàn làm hoàng hậu, trong khi những người anh hùng đã chiến thắng Lệ quốc đều là kẻ thù của nàng ta.

Sau khi trở về Trần quốc, Cản Ngọc đã giả vờ như muốn tự tử, tuyệt thực mấy ngày, gần như ngất xỉu và Mạnh Trường Sách thực sự đã ngừng tham dự triều đình trong một nửa tháng vì nàng ta, và sau đó quyết định lập nàng ta làm hoàng hậu.

Cản Ngọc nói bản thân ghét hắn, hắn lại dung túng mà chiều theo sự hận thù đó của nàng ta.

Công lao của Hạ Tử An không những không được ban thưởng từ Hoàng đế, mà chính điều đó lại khiến hắn phải ở lại nơi mảnh đất lạnh lẽo này.

Ta nhìn vào tâm trạng chán nản và suy sụp của hắn lúc này, buồn bã nói: “Có lẽ sư huynh của ngươi không may không được nhìn thấy tân hoàng đế bây giờ, nhưng đó cũng là một loại may mắn khác, ít nhất huynh ấy sẽ không phải thất vọng như thế này, trong ký ức của Hạ Vân Hiếu, Mạnh Trường Sách mãi là vị hoàng tử trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, là niềm hy vọng sáng chói của Trần quốc.”

Nếu nhìn thấy Mạnh Trường Sách như bây giờ có lẽ chỉ còn lại sự thất vọng.

Hạ Tử An cười khẩy một tiếng, “Nếu sư huynh mà còn sống, chắc là sẽ giống số phận như bây giờ của tướng quân và ta.”

Ta nhìn xa xăm, trông ra cảnh đồng bằng ngoài cửa.

Hạ Tử An nhìn chằm chằm vào ta, “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”

Ta chậm rãi nói: “Huấn luyện binh sĩ, tích lũy sức mạnh, chờ đợi cơ hội tốt nhất.”

7

Người được lệnh điều đi về phía Tây Nam là Nhược Tư Lan, người này thường xuyên đối đầu với ta. Bây giờ, hắn lại còn được sự ưu ái của Cản Ngọc, nên Mạnh Trường Sách càng thêm trông cậy vào hắn.

Tuy nhiên, cuộc khởi nghĩa ở Tây Nam lại kéo dài đến nửa năm.

Ban đầu, ở địa phương vốn dĩ đã có thiên tai, triều đình lại trì hoãn việc cứu trợ, gây ra sự náo loạn trong dân chúng, cùng lúc đó những người có ý đồ ác đồ đã lợi dụng cơ hội này để nhằm kích động thêm, gây rối không yên.

Đáng lẽ ra việc kịp thời xoa dịu lòng dân và nhanh chóng hỗ trợ cứu viện gấp rút là điều quan trọng tiên quyết, nhưng Nhược Tư Lan lại ra lệnh đàn áp dân chúng, mặc dù hắn đã đạt được kết quả mà Mạnh Trường Sách muốn thấy, nhưng sự oán giận trong lòng dân lại ngày càng sâu sắc.

Ta đến Kính Châu dưới danh nghĩa tìm một vị thần y đến từ Bắc cương.

Tuy nhiên thống đốc Kính Châu lại đột ngột đến, đưa theo một đoàn người, xem chừng như không có điều tốt lành.

Ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, tựa người trên chiếc ghế, mùi thuốc trong phòng lan tỏa.

Sau khi tên thống đốc kia đến nơi, ánh mắt của hắn lạnh đi, xem xét nhìn xung quanh một lúc, nghiêm giọng nói: “Trong thành gần đây đã có sát thủ xuất hiện, lo lắng là kẻ gián điệp của vùng khác, theo như quy định, ta và người của ta sẽ tiến hành kiểm tra một lượt.”

Rõ ràng chỉ là một cái cớ, nơi này căn bản không thể giấu được sát thủ, huống chi sát thủ nào lại có thể khiến thống đốc tự mình ra tay tuần tra.