Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

2:26 chiều – 28/06/2024

Trong ánh mắt của Cản Ngọc thoáng thấy có một chút ghen tức. Sau một lúc, nàng ta mới cười khẩy nói: “Nhưng sau đó thì sao? Cũng chỉ là xác hồng khô héo thôi, không bao lâu nữa, chính ngươi cũng sẽ đi theo bước chân của nàng ấy.”

Ta nhìn nàng ta, cười mỉm đầy ẩn ý, nhìn từ trên xuống dưới, khiến nàng ta rất hoang mang.

Nàng ta đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ngươi đang cười cái gì vậy?”

Ta ho khan vài tiếng sau đó mới từ từ nói: “Ta cười công chúa là một kẻ thao túng người khác, cười về cách ngươi giả vờ sống hèn hạ, nhưng thật ra lại không hề muốn chết chút nào.

Cản Ngọc đứng đó, nhìn xuống ta từ trên cao, trong ánh mắt nàng ta hiện ra một chút ngạc nhiên, “Ngươi đã biết được điều gì?”

“Trong ngày toàn bộ tòa thành bị chiếm, Cản Ngọc đã hy sinh bản thân để cứu nước, nhưng thật ra ngươi không muốn chết, mà lại đi giả vờ muốn chết trước mặt Mạnh Trường Sách, tất cả những đau khổ và hận thù mà ngươi thể hiện ra, chỉ là để nhắc nhở Mạnh Trường Sách, rằng hắn phải luôn sống trong sự hối hận về ngươi.”

“Cảm giác tội lỗi và hối hận này chắc chắn đủ để đảm bảo cho vị trí hoàng hậu của công chúa, để ngươi có được vinh quang suốt đời…” Ta từ từ nói.

Nếu không có sự hối tiếc và cố chấp của Mạnh Trường Sách, một công chúa của một quốc gia đã tàn lụi làm sao có thể trở thành hoàng hậu mới?

Nhưng đáng tiếc hắn đã mất đi trí lực trong sự yêu hận đan xen, hắn chỉ cảm thấy hối tiếc và cầu xin được nàng ta tha thứ, để nàng ta quay lại. Và Cản Ngọc đã khéo léo lợi dụng đúng lúc tâm lý này.

Ánh mắt của nàng ta đầy khinh thường, sau một khoảng lặng, nhẹ cười nói: “Lệ quốc không bao giờ là nhà của ta, nhiều năm qua, chỉ cần có Tiệp Tắc, liền không ai biết về Cản Ngọc.”

Nàng ta đứng ở trước cửa sổ, rất bình tĩnh, không hề xuất hiện nỗi đau của việc mất nước như khi đối mặt với Mạnh Trường Sách, cũng không có vẻ mặt uất ức muốn chết, thay vào đó là sự bình tĩnh cực độ.

“Công chúa giả vờ thế này lâu như vậy rồi, không mệt sao?” Giọng của ta có chút khàn khàn, nhưng không kìm được tiếng nói.

Ánh mắt của nàng ta nhẹ nhàng quay, cười nhẹ: “Ngươi rất thông minh, nhưng đáng tiếc là người thông minh không sống được lâu.”

“Khi làm tù binh, công chúa có lòng thành chân thành với Mạnh Trường Sách, bảo vệ hắn nhiều lần như vậy, liệu đó có phải là có thành ý thật sự không?” Cản Ngọc thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó nói: “Ở trong cung điện sâu kín,có nơi nào có thành ý thực sự? Ta đối xử với hắn rất tốt, chỉ vì tưởng rằng một ngày nào đó nếu hắn có trở về đất nước của hắn, ta xem như cũng có một lối thoát, một đường lui, cuối cùng thì ta cũng chỉ là một quân cờ mà phụ thân sử dụng để liên minh. Nhưng điều ta không ngờ là, chính ngươi lại có thể ra tay tán nhẫn hủy diệt Lệ quốc.”

Nhìn thấy khuôn mặt ta trắng bệch, ho không ngớt, nàng ta cười không kiềm chế được, “Ngươi đã chờ Trường Sách mười năm, xông pha vào trại quân, bảo vệ lãnh thổ, mở rộng biên giới, thời gian quý báu như vậy, nhìn lại xem đáng giá không?” “Chắc chắn là… không đáng.”

Nghe thấy giọng của ta dần yếu ớt, Cản Ngọc cười thỏa mãn.

“Ta vốn tưởng rằng ngươi và Mạnh Trường Sách là thanh mai trúc mã bên nhau từ thuở ấu thơ, cũng đã ấn định ngày thành hôn, chắc chắn tình cảm của hắn dành cho ngươi đáng ra nên khác biệt với người khác, nhưng không ngờ cũng chỉ vậy thôi.”

Thì ra, đây mới là lý do mà nàng ta cố ý dùng mọi cách để hành hạ ta.

Cản Ngọc không hận mối thù mất nhà mất nước, mà là hôn ước lúc đầu của ta với Mạnh Trường Sách.

5

Mạnh Trường Sách triệu ta vào cung để thảo luận về tình hình nổi loạn ở Tây Nam, nhưng ta cáo bận vì lý do bị bệnh.

Hắn liền bực tức tiến vào viện phủ của ta, trán nhăn nhó, nói một cách không kiên nhẫn: “Tế Thế Nghiên, khi ngươi 15 tuổi, chẳng phải ngươi nói rằng muốn trở thành nữ tướng nổi danh trong thiên hạ sao? Ngươi không phải muốn được ghi tên trong sử sách, lưu danh mãi mãi trong lòng nhân dân sao? Bây giờ ngươi đang làm ra bộ dạng sắp chết này để cho ai xem? Ngươi nghĩ rằng nếu Trần quốc không có ngươi thì không còn người nào có thể dùng được à? Ngươi muốn dùng điều này để đe dọa trẫm à?”

Hóa ra hắn vẫn nhớ những lời đó trong quá khứ, chỉ là hắn luôn giả vờ quên.

Trước khi hắn đến, ta cẩn thận nhìn kỹ vào gương đồng, thấy vẻ mặt trắng bệch, xấu xí, khó coi của mình, ta cố ý hạ giọng, lời thốt ra miệng nhẹ như sợi tơ sắp đứt: “Cản Ngọc công chúa mong muốn ta chết, nếu ta chết, có lẽ nàng ấy sẽ tha thứ cho người. Nếu cái chết của ta có thể làm cho tình yêu đang căng thẳng của hoàng đế và công chúa trở nên tốt đẹp, sâu đậm hơn, thì cũng có thể xem như là một công trạng.”

Ta nói nhẹ nhàng và mỉa mai.

“Cản Ngọc là người nhân từ tốt bụng, nàng ấy chỉ không chịu được mối hận mất nước, chỉ muốn trút giận một chút, vốn cũng không phải muốn ngươi chết thật sự…” Hắn phủ định lời của ta mà không hề suy nghĩ, Cản Ngọc trong tâm trí của hắn thực sự rất tốt và thuần khiết, không ai được phép vu khống.

Nhưng, những điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Ta liếc nhìn một cái, vị đại y bên cạnh liền hiểu ý.

Đại y chắp tay lạy, nói: “Tâu bệ hạ, Tế tướng quân đã bị thương nặng, các loại thuốc thông thường không còn hiệu quả nữa, hiện chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, không nên làm tinh thần của tướng quân bị kích động nữa, nên tìm vị thần y ở Bắc Tân Cương ra tay, có lẽ có thể kéo dài thêm vài năm tuổi thọ.”

Mạnh Trường Sách không thể tin vào điều này, “Thực sự là nặng như thế sao?”

Đại y cúi đầu ra ý xác nhận, gương mặt của Mạnh Trường Sách cứng lại, nói thì thầm: “Về tình hình nổi loạn ở Tây Nam…”

Ta nắm lấy cơ hội, giao cho hắn quân phù, trầm giọng nói: “Ta thân thế đã bị thương nặng, không thể gánh vác trọng trách lớn nữa, mong hoàng đế có thể chọn ra được một vị tướng giỏi khác. Từ nay về sau, ta sẽ sống ở phương Bắc cả đời, không còn can thiệp đến các vấn đề trong triều đình nữa, mong hoàng đế và công chúa sống lâu trăm tuổi, bách niên giai lão.”

“Ngươi… ” Mạnh Trường Sách dường như không ngờ tới ta sẽ quyết đoán như vậy, sửng sốt trong chốc lát.

Nhưng sau một lúc, hắn lấy quân phù cầm trên tay, tức giận nói: “Tế Thế Nghiên, ngươi nghĩ rằng nếu Trần quốc không có ngươi thì sẽ không còn tồn tại à? Đừng quá coi trọng bản thân. Nếu hôm nay ngươi đã chủ động xin rút lui thì hãy rời đi luôn đi, đừng để trẫm thấy bộ dạng kiêu căng, ngỗ ngược như vậy, thật là làm cho người khác ghét bỏ.”

“Thần tuân chỉ.” Ta cúi đầu một cái, không nhìn hắn nữa.

Ta lên xe ngựa rời khỏi thành, chỉ đi cùng với hai người, trông ta dường như trở nên dần lụi tàn.

Nhưng khi xe đi tới cửa thành, người dân dọc đường cư nhiên lại đến tiễn ta, cảnh tượng giống như khi ta trở về sau chiến thắng, ngày đó họ cũng đón ta ở cửa thành.

Mọi nguời gọi ta, mắt hồng hoe.

Ta vẫy tay, rồi kéo bức màn lại.

Xung quanh đều nói rằng nữ tướng của Trần quốc đã bị mất đi quyền lực trong quân đội, bị hoàng đế đuổi ra khỏi kinh thành, một nửa cuộc đời chiến đấu, trung thành với quốc gia, nhưng bây giờ bị bệnh nặng, sắp chết, lại có phần giống như tang quyến.

Các nước khác họ thi nhau cười nhạo, trong mười năm chiến đấu này, ta đã gặp nhiều kẻ thù, tất cả đều hào hứng muốn thấy cảnh tượng ta chết dưới tay vị hoàng đế mà ta đã trung thành, nghe thật là mỉa mai.