Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

2:30 chiều – 28/06/2024

Tay ta nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên bàn, ngoài lều, ánh sáng nhỏ chập chờn, trời sắp sáng.

“Trường Phong, triệu gọi Hạ Tử An và các tướng lãnh khác đến lều trại trung cấm hội họp.”

Sau khi ta nói xong, trong mắt Ngụy Trường Phong dường như lóe lên ánh sáng, sự phấn khởi và háo hức hiện lên, rõ ràng hắn đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi.

Phong Lâm Kỵ đã bị giam cầm ở đây ba năm. Trong thời gian đó được huấn luyện binh mã, tích trữ lương thực, nay cuối cùng cũng đã đến lúc tái hiện lại sức mạnh.

13

Mạnh Trường Sách đã tính toán hết mức, hoảng loạn bỏ trốn, nhưng không ngờ rằng lại trở thành quân cờ trong tay của Cản Ngọc, bị nàng ta hoàn toàn kiểm soát.

Sau khi bỏ trốn đến Tần Dương, các lính gác và chỉ huy quân đội đều là người của nàng ta, trong khi những người tận tâm với Mạnh Trường Sách, đã bị bỏ rơi ở kinh thành. Mạnh Trường Sách đã lừa dối họ và sau đó lại bỏ rơi họ.

Hắn bị giam hãm hoàn toàn, tin tuyên bố bị bệnh được truyền ra ngoài. Mọi quyết định đã nằm trong tay của Cản Ngọc.

Ở Tần Dương, tin đồn rối rắm lan truyền khắp nơi, người dân nói rằng họ đã thấy phượng hoàng bay trên trời vào buổi tối, sau đó tìm thấy một viên đá khổng lồ ở đó, trên đó viết “Trần thất tuyệt mệnh, thiên hạ sẽ có nữ quân.” (Đời thứ bảy của nhà Trần sẽ chết, và một vị nữ tướng sẽ xuất hiện)

Những điều kỳ lạ lan truyền khắp bốn phương, trong lời đồn của thiên hạ, làm tăng thêm màu sắc bí ẩn.

Ngày xưa, những lời đồn đại như vậy sẽ khiến cho người nói bị định tội, nhưng bây giờ hoàng thất tan vỡ, đất nước loạn lạc, người dân nhất định sẽ tin tưởng những lời đó.

Điều này đã cho Cản Ngọc đà để bước thêm một bước, nàng ta không còn chịu sống trong bóng tối, nấp ở sau lưng Mạnh Trường Sách nữa, nàng ta muốn công khai trước mắt toàn thiên hạ.

Ta đã từng đọc trong sách cổ, có kỹ thuật pháo hoa có thể biến đổi vạn vật.

Cái gọi là phượng hoàng bay trên trời, cũng chỉ là mưu mẹo của nàng ta để lừa dối mọi người màm thôi.

Dã tâm thực sự của Cản Ngọc chính là muốn xưng hoàng đế ở Tần Dương.

Mạnh Trường Sách đã quả nhiên đã hiện thực lời tiên tri của mình, hắn nói rằng ngay cả nếu Cản Ngọc muốn đất nước của hắn, hắn cũng sẽ giao nó cho nàng ta. Bây giờ, ngày này đã đến.

Nhưng ta sẽ không chờ đợi nữa, thời cơ đã đến.

“Các quân sĩ, hãy theo ta ra trận, tiêu diệt kẻ thù.”

“Tuân lệnh!” Mọi người hô to vang lên, đôi mắt của họ đầy hưng phấn, trong ba năm qua, họ đã phải chịu quá nhiều sự phỉ báng và coi thường. Không những không thể làm cho con gái của họ được phong tước thiếp của hoàng đế, mà thay vào đó lại bị giam cầm ở vùng đất lạnh lẽo này, chịu đựng mọi sự áp đặt, tâm trạng đầy bất mãn.

Phong Lâm Kỵ đã bắt đầu hành quân suốt đêm, lợi dụng cơ hội hướng về phía nam, mạnh mẽ như cây tre hung hãn, hướng tới kinh thành cũ. Ba năm trước, ta đã có thể dẫn họ đánh bại Lệ quốc, bây giờ cũng có thể cùng họ chống lại Mộ quốc.

Nữ tướng của Trần quốc, Tề Thế Nghiên, vẫn còn sống, dẫn đầu Phong Lâm Kỵ trở lại.

Tin tức này truyền ra đã làm cho cả thiên hạ bất ngờ.

Các đất nước khác nhau đều đang chờ đợi và theo dõi, cuộc chiến giữa Mộ quốc và Trần quốc, kết quả đã không còn là điều bí ẩn, nhưng giờ đây, vẫn chưa biết ai sẽ thắng.

Ta dẫn đầu Phong Lâm Kỵ, tình hình của Trần quốc lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Quân đội Mộ quốc đã đi một quãng đường xa, đã rất mệt mỏi. Nếu không phải vì Mạnh Trường Sách chạy trốn một cách công khai, Mộ quốc cũng không thể chiếm lấy kinh thành một cách dễ dàng như vậy.

Mộ quốc đã chiếm được vài tòa thành trên đường đi, các nơi đó đều cần có quân lực để bảo vệ. Bây giờ với quân lực phân tán như vậy, là thời điểm thuận lợi để thu lưới.

Trong khi quân đội Mộ quốc không dám đối mặt với Phong Lâm Kỵ một cách liều lĩnh, thì tinh thần của ta dẫn dắt lại cao hơn bao giờ hết

Sau ba ngày bế tắc, ta dẫn đội quân tiến công trực diện vào thành.

Những người lính đã cầm cự ba năm tại vùng đất lạnh giá này, lần này họ đang tiến công mạnh mẽ, không gì có thể cản trở được, quân đội Mộ quốc bị đẩy lui liên tiếp buộc phải rút quân tháo chạy.

Sau khi giành lại kinh thành cũ, nhân dân đứng dọc theo con đường chào đón, các quan lại và gia đình quyền quý đều bị quân đội Mộ quốc giam cầm trong ngục tối. Bộ trang phục lộng lẫy của họ đã rách nát, bẩn thỉu, không còn sự lịch lãm và tự tin như trước.

Khi nhìn thấy ta, họ nhìn nhau, đôi mắt lộ ra nỗi lo sợ. Sau một hồi, tất cả đều cúi đầu và cùng nhau quỳ rạp xuống.

Họ đã bị Mạnh Trường Sách bỏ rơi và ta đã cứu họ.

Họ biết rõ điều ta muốn lần này là gì, lúc này là lúc họ thể hiện lòng thành của mình.

Nửa năm tiếp theo, trong lúc nhuệ khí của quân đội Mộ quốc suy giảm, ta đã nắm bắt cơ hội, giành lại bảy tòa thành ở phía đông.

Quân đội Mộ quốc cuối cùng đã bị tiêu diệt.

Sau trận đánh này, Phong Lâm Kỵ một lần nữa được vang danh.

14

Trận chiến lớn qua đi, mọi thứ đều hoang tàn, hàng trăm công việc dang dở đang chờ đợi để được hoàn thành, việc cấp thiết nhất là cần có người đứng đầu.

Ta tự xưng là hoàng đế tại Thiết Dương, đổi tên nước thành Tuyên. Cản Ngọc thấy tình hình thay đổi, đoán được bước tiếp theo của ta sẽ hướng tới Tần Dương.

Nàng ta liền thấy sợ, đặc biệt sai người trong triều chuyển lời, mong muốn cầu hòa với ta, sau đó quản lý sông Hán riêng biệt, không làm phiền lẫn nhau nữa.

Nhưng, điều ta muốn lại là toàn bộ nước Trần, chứ không phải là mảnh đất tan rã như hiện nay.

Cho nên giữa triều đại mới và triều đại cũ, chỉ có thể tồn tại một.

Ngày nay lòng dân thiên hướng về đây.

Ta xé rách những lá thư nàng ta gửi đến.

Khi quân lính đang đặt trại bên dưới thành, nàng ta và Mạnh Trường Sách đứng trên tòa thành.

Cho đến hôm nay, bọn họ vẫn gọi ta là kẻ phản quốc, nhưng họ đã quên rằng tất cả đều do họ ép buộc ta đến bước đường này.

“Trong lúc loạn lạc, nếu ngươi là một vị minh quân, ta sẽ là một vị tướng tài, nhưng ngươi lại muốn học theo lối của Thương Chu Việt Kiệt, thay vì để cho những nước khác xâm chiếm, vậy không bằng để ta lên thay thế ngươi đi.”

Một vị vua chạy trốn, một kẻ gây tai họa cho đất nước, bọn họ có gì để chỉ trích ta.

Ta cưỡi một con ngựa cao to, cầm một cây giáo trong tay, lạnh lùng nói: “Mạnh Trường Sách, quyền lực và ngai vàng không thuộc về ai mãi mãi, nếu ngươi không đảm nhiệm được, thì hãy để cho người khác lên thay.”

Lực lượng phòng thủ của Tần Dương hoàn toàn không thể đối đầu với ta, phản kháng cũng vô ích.

Lần này, hắn đã hoàn toàn không còn đường trốn tránh nữa.

Trận này, hắn chắc chắn sẽ thất bại.