Nhưng tẩm điện của phụ hoàng lại bị phong tỏa nghiêm ngặt, người ngoài không thể tiếp cận.
Trước chính dương môn, Đường Chiếu dẫn người cắt đứt liên lạc giữa trong cung và bên ngoài.
Đường Chiếu và Tống Tư Lan, hóa ra muốn ép cung.
May thay, ta đã chuẩn bị trước, phá được một đường máu, kịp thời hội quân với thống lĩnh cấm quân.
Khói lửa bùng lên rợp trời, là tín hiệu để Phi Vân Vệ tiến vào thành.
Khi Phi Vân Vệ hội quân cùng cấm quân, đội ngũ của Đường Chiếu đã rơi vào thế thất bại, từng bước thụt lùi.
Giữa cơn hỗn loạn, hắn kinh hoảng tháo chạy, hoàn toàn bỏ mặc Tống Tư Lan đang ở trong cung.
Khi ta dẫn Phi Vân Vệ xông vào tẩm điện, nàng vẫn còn ép buộc phụ hoàng viết chiếu thoái vị và đóng quốc tỷ.
Khi thanh kiếm kề lên cổ nàng, nàng vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, chỉ liên tục gọi hỏi Đường Chiếu.
Sau khi sai người bắt giữ nàng, ta nhặt quốc tỷ lên, cúi đầu quỳ xuống, hai tay dâng lên:
“Phụ hoàng, loạn sự đã được dẹp yên, hiện tại đã an toàn.”
Một lúc lâu, phụ hoàng mới chậm rãi nhận lấy, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
Sau khi phụ hoàng thoát nạn, Phi Vân Vệ nhanh chóng lui ra ngoài điện.
Nhưng lúc này, ta thấy ở bên điện hiện ra nhiều ám vệ, đứng trước mặt phụ hoàng.
Người ngồi trên cao, nhìn xuống Tống Tư Lan đang quỳ dưới đất.
Đến giờ, ta mới hiểu rằng đêm nay là một thế cục mà phụ hoàng bày ra, để thử lòng Tống Tư Lan, cũng để thử lòng ta, xem chúng ta có mảy may ý định mưu quyền hay không.
Ngay cả việc hộ giá của cấm vệ quân đến chậm cũng là sự sắp đặt từ trước.
Nếu khi ta dẫn quân vào mà muốn nhân cơ hội đoạt quyền, rồi đổ hết tội lỗi lên Tống Tư Lan, thì kết cục của ta giờ đây cũng sẽ giống như nàng.
“Cửu Ninh, đứng lên đi.”
Mồ hôi lấm tấm trên trán ta, ta chậm rãi đứng dậy.
Chỉ cần một lựa chọn sai lầm lúc ấy, kết cục đã hoàn toàn khác rồi.
12
Đường Chiếu đã chạy trốn, phụ hoàng hạ lệnh toàn lực truy bắt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngay cả toàn bộ Đường gia cũng bị liên lụy, đều bị giam vào ngục.
Kẻ trợ giúp Đường Chiếu còn có Thanh Viễn Hầu trong triều, phụ hoàng đã ra lệnh xử trảm.
Tống Tư Lan bị giam vào ngục tối không thấy ánh sáng mặt trời.
Một trận biến cố trong cung khiến triều cục bỗng chốc rõ ràng, trước triều sau đình, trung gian phân minh.
Có lẽ từ khi ta sống sót trở về, hoặc từ khi Tống Tư Lan xin đi Tây Sơn đại doanh rèn luyện, phụ hoàng đã bắt đầu có ý thử thách này.
Đường Chiếu cứ ngỡ mình có thể ngư ông đắc lợi, ung dung ẩn thân, nhưng lại không biết rằng mọi chuyện hắn xúi giục thế tử Kỳ Vương, âm thầm cấu kết với thích khách đều không thể qua mắt phụ hoàng.
Phụ hoàng cố ý hạ thấp Tống Tư Lan, nói nàng không đảm đương nổi, ép nàng phải mạo hiểm, cũng kéo ta vào cuộc, muốn xem trong tình thế thuận lợi ấy, ta có nổi lòng khác hay không.
Dù sao thì ngày đó, người đứng bên ngoài điện là đội quân của ta, truyền quốc ngọc tỷ đã nằm trong tay ta.
Nếu ta muốn tiến thêm một bước, con đường trực tiếp nhất đã bày ra trước mắt, sau đó mọi tội danh phản loạn, bức vua thoái vị đều sẽ đổ hết lên Tống Tư Lan.
Nhưng thực ra, trong bóng tối đã có vô số ám vệ, còn có một lượng lớn cấm quân sẵn sàng.
Giờ nghĩ lại, chỉ thấy lạnh sống lưng.
Phụ hoàng ngồi trên cao, nói rằng người đã nhìn thấy tấm lòng chân thành của ta, có thể làm nên đại sự.
Người bảo ta dẫn binh đi truy bắt Đường Chiếu, còn ra lệnh ta tự tay đưa chén rượu độc cho Tống Tư Lan.
Người nói, làm vua thì phải quyết đoán tàn khốc, không được để tình cảm yếu đuối của nữ nhân xen vào.
Nhất là nữ nhân muốn ngồi vững trên ngai vàng, thủ đoạn càng phải tàn nhẫn.
Có lẽ, đây là thử thách cuối cùng.
Ta tuân lệnh mà đi, đã bước đến hôm nay, tuyệt đối không thể lùi bước.
Lúc đầu, Tống Tư Lan vẫn giận dữ nói:
“Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi thắng rồi.”
Nhưng khi biết Đường Chiếu bỏ rơi nàng, một mình trốn chạy, nàng cười điên cuồng, nước mắt rơi nơi khóe mắt, cuối cùng lòng đã nguội lạnh.
Nàng nhìn ta, cười ngây dại:
“Ta vì hắn mà tranh giành, hắn lại xem ta như đồ bỏ.
Nửa đời ta quyết định, đều là sai lầm.”
Nàng hối hận thì đã muộn, một bước sai, muôn bước đều sai.
Phụ hoàng có thể tha thứ cho việc năm xưa nàng bỏ tất cả để giang hồ, nhưng tuyệt đối không tha thứ việc nàng bị xúi giục, bức vua thoái vị…
Khi Đường Chiếu trúng mũi tên cuối cùng, nghe nói Tống Tư Lan đã chết, hắn không chút hối hận, ngược lại còn lớn tiếng mắng:
“Đồ tiện nhân ngu dốt, phá hỏng đại sự của ta.”
Dù là kết cục trong mộng hay cái kết hôm nay, sự hy sinh của Tống Tư Lan cuối cùng cũng không đáng giá.
Đêm ấy, ta lại rơi vào giấc mộng.
Trong mộng, ta lại gặp tiểu khất cái tặng ta chiếc túi gấm, hắn nói câu chuyện đã được viết lại, tương lai nằm trong tay ta.
Khi tỉnh dậy, vừa lúc thái giám tuyên chỉ.
Phụ hoàng hạ thánh chỉ, lập ta làm thái tử, giao quyền giám quốc.
Ta không ngờ bệnh của người lại là thật, sức khỏe người đã suy kiệt, bấy lâu nay người chỉ cố gắng gượng mà thôi.
Người nói thử thách trong lần biến cố ấy, người rất vui mừng vì ta đã chọn đúng, nếu không giang sơn này ắt phải giao vào tay kẻ khác, người không cam lòng làm vậy.
Các đại thần trong triều thấy đại cục đã định, tranh nhau đưa người vào Đông Cung.
Triệu Ngọc Hành đến xin lệnh, muốn được ra ngoài kinh thành nhận chức.
Nhìn đám người đến hầu hạ ta, hắn cũng không khỏi trêu chọc:
“Điện hạ thật là hưởng đủ phúc của người Tề, khiến người khác phải ngưỡng mộ.”
Ta ngồi dưới gốc cây lê, bày bàn cờ trước mặt, chỉ chăm chú vào những quân cờ đen trắng, không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp:
“Bọn họ cũng chẳng khác gì những nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng.
Rèn luyện văn võ, để trao cho gia đình đế vương.
Ngày sau ta cũng sẽ ban cho bọn họ vinh hoa, bổng lộc, địa vị, chỉ để cân bằng triều cục.”
Phụ hoàng băng hà, là quốc tang, ta đích thân xử lý tang sự.
Ta lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu thành Tuyên Bình.
Với triều thần, ta dứt khoát trấn áp, diệt trừ kẻ phản trắc, đối với bách tính, ta giảm sưu thuế, thi hành chính sách nhân từ.
Sau ba năm, ta cho biên soạn Tuyên Bình luật, trong đó ghi chép rõ ràng từng điều khoản, chi tiết phân chia quyền thừa kế của nữ giới: nữ nhân chưa gả, nữ nhân đã gả, nữ nhân quy tông đều có phần khác biệt.
Trước đây, các đại thần trách hỏi phụ hoàng, rằng nữ nhân thừa kế là điều chưa từng có tiền lệ, là phá hỏng quy củ tổ tông.
Nhưng từ nay về sau, không chỉ có tiền lệ mà còn có văn bản pháp lý rõ ràng.
Từ hoàng tộc cho đến bách tính thường dân, đều tuân theo luật này.
Ta lập một cơ quan nữ quan riêng, nữ nhân từ các gia đình thế gia hưởng ứng đông đảo.
Từ trên xuống dưới, một ngày kia, ánh lửa sẽ lan tràn khắp nơi.
Ta cho người viết sách, truyền bá tư tưởng đổi mới, phá bỏ lễ nghi cũ, giảm bớt trói buộc trong hậu viện, phong khí Tề quốc ngày càng cởi mở.
Con đường ta đi thật không dễ dàng, giờ đây ta chỉ mong nữ nhân trên thế gian này có thể sống tự do hơn một chút.
Đêm Thượng Nguyên, trong cung không tổ chức yến tiệc.
Ta khoác thường phục, dạo chơi chợ đèn, ngắm nhìn dân chúng vui vẻ trò chuyện, bọn trẻ hát vang bài đồng dao:
“Ai bảo nữ nhân không xưng vương?
Giờ đây danh vọng chấn tứ phương…”
Một tiểu cô nương cầm đèn hoa, cười hồn nhiên với mẫu thân mình, nói rằng sau này cũng muốn làm nữ quan.
Ta đứng trên đỉnh cao của đế cung, phóng mắt nhìn ra khắp kinh thành, thấy được vạn gia đèn sáng, bóng người xen kẽ.
End