Kỳ thực phụ hoàng giao cho ta đều là những việc không quan trọng, những tấu chương then chốt chưa từng đến tay ta.
Nhưng trong mắt người ngoài, chính là ta đã bắt đầu nhúng tay vào chính sự.
Giờ đây phụ hoàng rõ ràng để lộ cho các bên thấy rằng người sẵn lòng phá bỏ quy tắc tổ tiên, không ngại làm trái ý thiên hạ, truyền ngôi cho nữ nhân.
Ta hiểu rằng đây là để cân bằng triều cục, trấn áp Kỳ Vương phủ, nhưng không khỏi khiến những kẻ khác bắt đầu nảy sinh tham vọng.
Việc Tống Tư Lan quay về cũng là vì điều này.
Hôm ấy, ta ở trong bóng tối nghe được cuộc trò chuyện của nàng với Đường Chiếu.
Đường Chiếu nắm tay nàng, giọng điệu vô cùng bá đạo, kiên quyết nói với nàng:
“Nếu bệ hạ tuân thủ quy chế cũ mà lập con thừa tự, nàng thân là nữ nhi đương nhiên không thể tranh.
Nhưng nếu bệ hạ chịu phá bỏ quy chế, truyền ngôi cho công chúa, Tống Cửu Ninh có thể, nàng càng có thể, sao lại không thể tranh?”
Ta tưởng rằng sau bao ngày tháng ở bên ngoài, nàng đã hiểu được nhân tình ấm lạnh, thấy rõ bộ mặt thật của Đường Chiếu, nhưng nàng lại không.
Nàng dường như có chút do dự, nhưng dưới sự thúc giục của Đường Chiếu, nàng lại mê muội, khẽ đáp:
“Nếu chàng muốn ta tranh, thì ta sẽ tranh.”
Nghe những lời đó, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Chỉ tính riêng cục diện hôm nay, đều là nhờ ta tốn bao công sức thúc đẩy.
Khi xưa Kỳ Vương phủ thế lớn, nàng chỉ một lòng nghĩ đến tình ái của mình, giờ phụ hoàng cố tình nâng đỡ ta để răn đe Kỳ Vương phủ, cũng chỉ để cân bằng triều đình.
Vậy mà họ lại nghĩ rằng mình có thể quay về để hái trái ngọt.
9
Đêm yến Trung Thu, đúng lúc đoàn viên sum họp.
Tống Tư Lan công khai gảy đàn, tiếng đàn êm tai, khơi gợi lòng hoài niệm của phụ hoàng về mẫu hậu, khiến người động lòng, ngay tại yến tiệc khôi phục cho nàng tước vị Vĩnh Gia công chúa, còn ban cho nàng một phủ đệ bên ngoài cung.
Đây vốn là quy củ sau khi công chúa thành hôn, cũng xem như ngầm thừa nhận hôn sự của nàng và Đường Chiếu.
Nàng trở về, đánh cược chính là tình phụ hoàng thương nữ nhi.
Sau khi tạ ơn, nàng đưa mắt nhìn về phía ta.
Quả thực, nàng đã thắng cược.
Hành động này của phụ hoàng là tha thứ cho mọi việc lầm lỡ của nàng trước kia.
Nhưng nàng trở về, cam lòng làm con rối trong tay Đường Chiếu, trở thành kẻ bị hắn thao túng để điều khiển triều cục trong tương lai.
Cuối cùng, nàng chỉ là đang vì kẻ khác mà dệt áo, người thực sự muốn tranh giành là Đường Chiếu.
Phụ hoàng ban chiếu, sai ta tuần tra bốn châu Đông Nam, bề ngoài là để thăm dò dân tình, thực chất là giám sát Cục Muối Sắt địa phương.
Chúng thần đều nghĩ rằng đây là phụ hoàng coi trọng và rèn luyện ta, mà đây cũng là cơ hội để ta chứng tỏ bản thân trước triều thần.
Các quan viên địa phương đã thấy qua nhiều bậc lão thần trong chốn quan trường, nên không xem trọng ta.
Bề ngoài cung kính, nhưng thực chất chỉ làm cho có lệ.
Càng như vậy, ngược lại càng có lợi cho ta.
Ta giả vờ không hiểu biết, chỉ hỏi vài điều sơ sài, còn để lộ nhiều sơ hở, khiến họ dần dần lơ là cảnh giác.
Nhưng qua nửa năm, ta đã tra ra bao sự gian lận tham nhũng.
Khi danh sách được dâng lên phụ hoàng, bọn họ mới hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Lần này, tiếng bàn tán chê bai trong triều cũng giảm bớt, nhưng trên đường trở về, ta lại gặp phải một nhóm sát thủ giang hồ, có kẻ không muốn ta còn sống mà quay lại kinh thành.
Mỗi đao đều hiểm độc, ra tay chính là muốn lấy mạng ta.
Dù đã có chuẩn bị, ta vẫn không ngờ bọn chúng lại có nhiều cao thủ đến thế.
Mấy ngày sau, tin tức xe ngựa của Vĩnh Chiêu công chúa rơi xuống vực sâu, sống chết chưa rõ, đã truyền về kinh đô.
Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh điều tra toàn diện, dốc sức truy bắt thích khách.
10
Nơi rơi xuống là vách núi cao vạn trượng, tuyệt đối không có khả năng sống sót, chúng thần trong triều đều khuyên bệ hạ nén đau thương.
Cùng lúc đó, thích khách bị bắt, ngay tại điện chỉ rõ kẻ chủ mưu đứng sau là thế tử của Kỳ Vương, là hắn đã dùng vạn lượng vàng thuê sát thủ giang hồ đoạt mạng Vĩnh Chiêu công chúa, còn giao nộp tín vật, Kỳ Vương phủ không thể chối cãi.
Triều đình trên dưới xôn xao, không ai ngờ rằng thế tử của Kỳ Vương lại đi nước cờ hiểm, âm mưu sát hại.
Toàn bộ Kỳ Vương phủ đều bị giam giữ, chỉ sau một đêm, vinh hoa tan biến, trở thành tù nhân.
Khiến người đời cảm thán, cuộc tranh giành quyền lực không có kẻ thắng.
Trong một thời gian ngắn, Vĩnh Chiêu công chúa bị ám sát mà chết, thế tử Kỳ Vương bị xử trảm vào mùa thu, hai người lừng lẫy nhất đều kết thúc sớm, việc lập thái tử hay hoàng thái nữ dường như cũng trở nên vô nghĩa.
Nhưng ta nhìn thấy kẻ thắng thực sự sau cuộc tranh đoạt này là Đường Chiếu và Tống Tư Lan.
Hắn âm thầm khuấy động sóng gió, lại khéo léo ẩn thân, chỉ chờ ngư ông đắc lợi.
Trong lễ khánh thọ của phụ hoàng, Tống Tư Lan và hắn đều ở bên cạnh người.
Một thái giám vội vã vào bẩm báo: Vĩnh Chiêu công chúa hồi kinh, công chúa chưa chết…
Khi ta bước vào đại điện, ta thấy nụ cười trên mặt Đường Chiếu lập tức cứng đờ, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc và tức giận, nhưng trong chớp mắt đã được che giấu, Tống Tư Lan cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đúng lúc bọn họ đang đắc ý, ta đã trở lại.
Phụ hoàng vui mừng khôn xiết, truyền ngự y chẩn trị cho ta, còn ban thưởng dược liệu quý hiếm để ta bồi bổ sức khỏe.
Ta thu vào mắt mọi ánh nhìn của chúng thần, sự sống sót trở về của ta quả thật khiến không ít người thất vọng.
Rơi xuống vách đá chỉ có xe ngựa, trong xe không có một ai.
Ta thuận thế bày mưu, chỉ để xem hắn còn có chiêu gì.
Quả nhiên không làm ta thất vọng, hắn quay mũi kiếm hướng về phía Kỳ Vương thế tử.
Sau khi yến tiệc tan, ta đứng trên bậc thềm hóng gió, nhưng hắn lại bám theo sau.
“Vĩnh Chiêu công chúa thật đúng là phúc lớn mạng lớn.” Hắn mỉa mai nói.
“Từ sau khi trở về Đường gia, những mưu kế của ngươi quả thật đã tiến bộ hơn nhiều.
Ngươi ngầm giao hảo với thế tử Kỳ Vương, giả vờ ủng hộ hắn, còn kích động hắn ra tay giết ta.
Thế tử Kỳ Vương ngỡ rằng thuê vài sát thủ giang hồ sẽ càng kín đáo, không dễ điều tra, nhưng không biết rằng những sát thủ này đều có liên quan mật thiết đến Đường gia.
Ngươi muốn mượn tay hắn giết ta, sau đó sai người đầu thú, chỉ điểm hắn, một mũi tên trúng hai đích, ngươi đắc lợi.
Nếu ta không thể sống trở về, tất cả những gì ta có sẽ dần chuyển vào tay Tống Tư Lan, nàng cũng không cần đối phó với đối thủ mạnh như Kỳ Vương phủ.”
Ta chậm rãi nói, phơi bày toàn bộ âm mưu của hắn.
Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, một lúc lâu sau, chỉ lạnh lùng nói:
“Không ngờ ngươi lại sống sót trở về, đúng là lũ vô dụng!”
Lời này chẳng khác nào công khai vạch mặt.
Hiện tại thế tử Kỳ Vương đã chết, phụ hoàng không còn cần ta để cân bằng thế cục.
Nhiều lời đồn bất lợi trong triều càng dồn dập về phía ta, ta cũng rơi vào vòng xoáy dư luận.
Ta quỳ trước mặt phụ hoàng, cầu xin người thu hồi binh quyền Phi Vân Vệ của ta.
Người đánh giá ta, dường như muốn thăm dò xem ta có thật lòng hay không.
Đế vương đa nghi, từ trước đến nay không bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.
Quyền lực trong tay người, trao hay thu hồi, lúc nào cho, lúc nào lấy, đều chỉ do người quyết định.
Kỳ Vương phủ ngày trước đã phạm vào điều cấm này, ngỡ rằng nắm chắc lợi thế ngày sau, nhưng quên rằng đế vương hiện tại không muốn bị phân quyền.
Ta quỳ trên mặt đất thật lâu, phụ hoàng hỏi ta:
“Khi trước chẳng phải ngươi nói nữ nhi cũng có thể thành đại sự sao?
Trẫm giờ đã cho ngươi cơ hội này, sao lại muốn trẫm thu hồi?”
“Nhi thần chung quy vẫn còn quá non trẻ, cần thêm rèn luyện, tay nắm trọng quyền, ắt khó tránh thị phi.”
Có lẽ thấy ta chân thành, không phải làm bộ, sắc mặt phụ hoàng dịu đi phần nào, trầm giọng nói:
“Đã trao cho ngươi, không có lý do vô cớ thu hồi.”
11
Ta chủ động giao lại binh quyền, nhưng phụ hoàng lại không chấp thuận.
Tin tức này khiến Tống Tư Lan có phần bất an, nàng chủ động xin phép phụ hoàng cho ra Tây Sơn đại doanh rèn luyện, nhưng đã bị phụ hoàng từ chối.
Nàng xưa nay không hứng thú với việc quân, đây hẳn là chủ ý của Đường Chiếu.
Nàng vội vã vào cung, quỳ trước điện xin gặp.
Khi phụ hoàng triệu nàng vào, ta cũng có mặt.
Ta định lui ra ngoài, nhưng phụ hoàng lại khoát tay, bảo ta ở lại.
Tống Tư Lan nén giận, đầy vẻ uất ức nói:
“Cùng là nữ nhi, Tống Cửu Ninh có thể thống lĩnh Phi Vân Vệ, tham dự chính sự, nhi thần chỉ muốn ra Tây Sơn rèn luyện, vì sao phụ hoàng không đồng ý?”
Lời này rõ ràng là trách phụ hoàng thiên vị.
Phụ hoàng buông tấu chương xuống, ngước mắt nhìn nàng, trầm giọng nói:
“Những việc hoang đường trước kia của con, trẫm vì tình phụ tử mà tha thứ hết thảy, phục hồi tước vị, giữ lại vinh hoa cho con.
Con đã cầu tình ái, nếu có được một đời viên mãn, ấy là phúc phần.
Còn về những thứ khác, con không gánh nổi.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tống Tư Lan hiện rõ vẻ bất mãn, nhìn ta đầy thù hận.
Một lát sau, nàng thất thểu rời đi.
Vài tháng sau, phụ hoàng lâm bệnh nặng, bệnh tình có phần kỳ lạ.
Tống Tư Lan lo lắng không thôi, nhất quyết ở lại cung chăm bệnh, khóc lóc hết sức chân thành, ai nấy đều nói nàng hiếu tâm.
Nhưng ta vẫn thấy có điều không ổn, nên sai người âm thầm giám sát.
Lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác lạ.
Cho đến một đêm khuya, một cung điện bất ngờ phát hỏa, lửa cháy rực trời, thị vệ trong cung vội vàng cứu hỏa.