Từ thuở thiếu thời, phụ thân ta từng ở thư viện quyên góp và định cho ta một vị tiểu tướng công.
Ông hứa rằng, chỉ cần chàng chịu cưới ta, nhà ta sẽ chu cấp kinh phí cho chàng đọc sách, lên kinh ứng thí, lại còn chăm nom gia đình của chàng.
Về sau, chàng thi đỗ cử nhân, còn gia tộc ta lại suy bại.
Tự thấy mình không còn xứng đáng, ta liền dâng thư từ hôn, nhưng chàng chẳng nói lấy một lời hồi đáp.
Sau đó, ta tần tảo làm công tại quán bán tàu hủ nước đường ở trấn để cố gắng nhọc nhằn trả nợ.
Chàng thân khoác áo bào trạng nguyên, cưỡi ngựa cao lớn, giữa tiếng chiêng trống rộn ràng khắp phố, bỗng dừng ngay trước cửa quán.
Chàng cúi đầu, cất tiếng gọi: “Nương tử, ta đến đón nàng về nhà đây.”
Ta : “…”