Khi ta được trở lại thư viện thì bản thân mới hay phụ thân ta đã bỏ tiền chu cấp cho Lý Hành Chu.
Từ nay chàng không cần phải làm công tại quán xá ven đường nữa mà chỉ việc ở bên cạnh ta là đủ.
Thế nhưng, ngược lại chàng ngày càng trầm lặng, ta cứ ngỡ rằng chàng để tâm lời dị nghị của người đời, ta còn ngây ngốc an ủi chàng:
“Chàng mọi bề đều tốt, thiên hạ ai ai cũng hâm mộ chàng.”
Ngày bảng làng thi hương yết tên, Lý Hành Chu một lần yết bảng đoạt giải nguyên, danh chấn khắp nơi.
Không chỉ huyện quan đến chúc mừng, mà cả phủ quan cũng sai người đến bái hạ, Lý gia thôn từ trước chưa từng tiếp đón nhiều đại nhân vật đến vậy, náo nhiệt không thôi.
Khách khứa tới lui, cười nói rộn ràng cả một bầu không khí hân hoan.
Ta đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn chàng giữa đám đông như chúng tinh phủng nguyệt, cuối cùng hạ quyết tâm, cũng từng bước một lùi lại mà rời xa chàng .
Đường gia chỉ trong một đêm liền suy sụp, phụ thân ta bị kẻ gian lừa mất sản nghiệp, đến bán sạch gia sản vẫn không đủ trả nợ.
Chuyện này ta không hề nói với Lý Hành Chu, chỉ lặng lẽ nhìn chàng bước lên con đường quang minh, rồi âm thầm cáo biệt.
Minh châu dù có chìm trong bụi bặm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rực sáng trở lại, nhưng cá vờn quanh minh châu lại kém xa, chỉ cần hễ lộ vẻ tầm thường thì tất cả liền chẳng còn gì.
Ta lặng lẽ rời khỏi trấn Bồ Liễu, phiêu bạt khắp nơi, hễ chỗ nào có tiền lương ta đến đó làm việc.
Mãi cho đến mấy ngày trước, ta mới trở lại trấn cũ.
Lý Hành Chu nay áo quần chỉnh tề sạch sẽ, có thể thấy chàng sống rất tốt tại thư viện tại phủ thành.
Chàng vốn học muộn, căn cơ mỏng, phu tử giữ lại thêm ba năm mới cho chàng xuống trường tham gia hội thí.
Không phụ sự kỳ vọng, chàng đoạt giải cao nhất.
Thư viện phủ thành mừng rỡ khôn cùng, xem chàng là mầm non trọng điểm, kỳ vọng ngày chàng liên tiếp đoạt tam nguyên.
Ngay cả thiên kim quận thủ cũng để mắt đến chàng, quả là xứng đôi vừa lứa, trời đất một cặp.
***
Ta cúi nhìn đôi tay thô ráp đỏ ửng của mình, khóe mắt bỗng chua xót.
Tiễn khách xong, cuối cùng cũng đến giờ thu dọn quán.
Ta lần lượt đem bàn ghế vào trong, khóa cửa lại, con ngõ lúc này đã không một bóng người.
Gió thổi qua tường đá, tiếng vang như từng hồi thở dài, ta vội vã bước nhanh về phía đầu ngõ.
Trong bóng đêm đen đặc, một ánh đèn bỗng nhiên xuất hiện phía trước, thân ảnh quen thuộc ẩn mình dưới mái hiên, biểu tình trên mặt không rõ ràng.
“Đường Tước, nàng định trốn ta đến khi nào?”
4
Trong màn đêm tĩnh mịch, gương mặt của Lý Hành Chu dần dần hiện rõ.
Suốt bao năm tháng trôi qua tựa hồ chẳng hề lưu lại dấu vết trên dung nhan chàng, vẫn là dáng vẻ thanh lãnh, tuấn nhã như thuở ban đầu, chỉ là trong ánh mắt nay đã thêm vài phần minh triết và thâm ý.
“Nàng cứ lặng lẽ mà bỏ đi, nàng có biết bao năm qua, ta đã hỏi thăm khắp những người quen biết nàng, lại chẳng một ai rõ tung tích, nàng ngược lại thật là giỏi…”
“Ta…” Ta khó khăn ngẩng đầu nhìn chàng, lời vừa đến miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:
“Xin lỗi.”
“Chuyện nhà Đường gia, khi ấy vì sao không nói với ta?”
Cổ ta cúi xuống, đầu càng lúc càng thấp.
“Là vì nàng nghĩ ta không giúp được gì sao, Đường gia đại tiểu thư?”
“Không phải!” Ta vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Vậy thì vì sao?”
Chàng bỗng nhiên tiến sát đến, đẩy ta vào góc tường, chẳng cho ta cơ hội thoát khỏi vòng vây của chàng.
Ba năm không gặp, chàng lại trở nên bá đạo đến thế sao.
“Ba năm qua, nàng đã đi đâu?”
“Ta đi xuống phía nam, khắp nơi đều từng đi qua.”
“Bảo sao ta chẳng tìm ra nàng.” Hơi thở của chàng phả vào bên tai ta, khiến sau gáy ta bất giác cứng đờ.
Nghĩ tới những lời các tú tài nói ban ngày, ta bỗng chột dạ, lắp bắp chẳng thành câu:
“Chàng… ta… chuyện phụ thân ta năm xưa nói, đều là lời nói đùa, chàng không cần bận tâm. Thiên kim quận phủ rất xinh đẹp, hai người rất xứng đôi.”
Ta cứ nghĩ rằng bản thân sẽ vô cảm, nhưng càng nói, lòng lại dấy lên cơn đau nhói âm ỉ.
Ban ngày nhìn thấy họ ngồi bên nhau, bảo không chua xót là giả.
Không ai hiểu rõ hơn ta, Lý Hành Chu chàng là người tốt đẹp nhường nào.
Là ta buông tay trước, đáng đời ta phải chứng kiến cảnh chàng cùng người khác hạnh phúc.
“Đường Tước! Nàng nghĩ rằng ta sẽ không tức giận sao?”
Giọng chàng mang theo sự phẫn nộ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn vài phần.
Trước đây, chàng lúc nào cũng lãnh đạm hờ hững, dù có lúc không vui ta cũng chẳng nhìn ra, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc như lúc này.
Ta luống cuống không biết phải làm sao, sợ rằng nói điều gì khiến chàng không vui, đành chỉ biết cúi đầu liên tục xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi!”
Chàng bật cười, nhưng nụ cười mang theo ý giận:
“Nàng sai ở đâu?”
“Ta…”
Đôi tay giấu sau lưng bị chàng nắm lấy kéo ra, bàn tay sưng đỏ với vài vết bỏng nhỏ liền phơi bày trước mặt chàng.
Sự bối rối mà ta cố sức che giấu, trong khoảnh khắc đã bị vạch trần.
“Đau không?”
Bàn tay ta đặt trong lòng bàn tay trắng trẻo thon dài của chàng, càng lộ vẻ thô ráp không chịu nổi. Ta cắn chặt môi dưới, nuốt xuống nỗi tủi hờn.
Sao lại không đau? Nhưng đau mãi rồi cũng thành quen, không phải sao ?
“Ngày mai đừng đi làm nữa, theo ta đi.”
Ta nhìn chàng, bất giác bật cười:
“Đa tạ lòng tốt của chàng, nhưng thứ lỗi ta không thể theo chàng.”
“Ta cũng sắp thành thân, đến ngày đó, nếu như chàng có rảnh… nhớ tới tham dự hỷ tiệc của chúng ta .”
Ta vừa dứt lời, nét giận dữ trên mặt Lý Hành Chu thoáng chốc cứng lại…
***
5
Ta chỉ phụ giúp ở quán tàu hủ lúc bận rộn, thường ngày lại bán hoa vòng dưới chân núi ngoại ô thành.
Ngoại ô trấn Bồ Liễu, hoa dại khắp núi đồi, phong cảnh hữu tình, là nơi các quan gia quyền quý thường tới du ngoạn.
Ta khéo tay, vòng hoa kết ra tinh xảo lại đẹp mắt, buôn bán rất khá khẩm.
“Các ngươi xem! Vòng hoa này đẹp quá!”
Giọng nói trong trẻo của thiên kim quận phủ Lâm Doanh Doanh vang lên, giây sau đã thấy nàng xuất hiện trước quầy hàng của ta.
Hôm nay nàng không mặc đồ học trò, thay vào đó là chiếc váy lộng lẫy, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất dịu dàng lại pha nét nghịch ngợm.
Tim ta khẽ đập lỡ nhịp, trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Ừ, đẹp thật.”
Quả nhiên, Lý Hành Chu theo sau nàng.
Ta khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, mỉm cười như chưa từng gì xảy ra.
“ Quý công tử, tiểu thư cần mua vòng hoa cứ tùy ý thử xem!”
Giọng nói chàng pha chút kinh ngạc vang lên:
“Sao nàng lại ở đây?”
Rồi ánh mắt chàng dừng trên người ta chẳng chịu rời đi.
“Bán hoa.”
Hoa dại khắp núi đồi, bỏ công chút thời gian kết thành vòng đẹp mắt, một ngày bán cũng được kha khá.
Chỉ là hoa dại chóng tàn, mỗi sáng phải dậy sớm khi trời còn tối mịt, lên núi hái những nụ hoa tươi mới nhất, mới kết được vòng hoa đẹp nhất.
Đường núi khó đi, đầy rẫy gai góc, trên người thường xuyên xuất hiện vết xước, hôm nay chỗ này đau, mai chỗ kia xước .
Vết thương lành rồi lại có vết mới, chẳng bao giờ kết thúc được , nhưng ta vẫn vui vẻ làm việc này, vì đối với ta đây là cách kiếm tiền tốt nhất hiện tại.
Dương bà bà ở quầy hàng bên cạnh nhìn chàng, tò mò hỏi:
“Tiểu Tước, hóa ra ngươi quen biết thiế niên lang tuấn tú thế này sao?”
Ta nhìn bộ váy thô sờn vải cũ không rõ màu trên người mình, suy nghĩ giây lát rồi đáp:
“Từng quen biết.”
“Chỉ là từng quen biết thôi sao ?”
Giọng Lý Hành Chu mang theo chút tức giận nhè nhẹ.
Ta hơi khó hiểu, vì sao chàng dạo này lại dễ nổi nóng như vậy? Trước đây, khi ta cố bám theo, không phải người luôn lảng tránh, lạnh nhạt với ta chính là chàng hay sao?
Chàng chỉ tay về phía quầy hàng của ta:
“Vòng hoa này, ta lấy hết, nhưng nàng phải tự mang đến chỗ ta ở.”
Ánh mắt Lâm Doanh Doanh nhìn chàng tràn ngập niềm vui mừng, nắm tay ta thoáng siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng ta mỉm cười rạng rỡ:
“Thưa công tử, được ạ !”
Ai lại từ chối tiền bạc cơ chứ?
Chỉ cần kiếm được tiền, đừng nói bảo ta đưa hàng tận nơi, dù là đặt làm riêng cho Lâm Doanh Doanh một bộ từ đầu đến chân, ta cũng làm.
Lý Hành Chu hiện đang ở tạm trong dịch quán.
Khi ta đặt hai gánh hoa vòng xuống đất, các tú tài trong dịch quán liền tụ lại, tò mò ngắm nhìn ta.
“Không phải cô nương bán tàu hủ nước đường sao? Sao giờ lại đi bán hoa vòng rồi?”
Lý Hành Chu mặt trầm hẳn, lớn tiếng đuổi bọn họ đi rồi lấy túi tiền đưa cho ta.
Ta nhận tiền, chuẩn bị rời đi, nhưng chàng đã chặn lại:
“Nàng định đi đâu? Ta còn chưa kiểm hàng.”
Ta gật đầu, giục chàng: “Vậy mau kiểm đi, ta còn có việc khác.”
“Trời sắp tối rồi, nàng còn việc gì nữa?”
“Ta phải đi chợ đêm.”
Sắc mặt Lý Hành Chu liền trở nên khó coi: “Trời tối mà nàng không về nhà, lại còn đi chợ đêm! Sao nàng vẫn còn ham chơi đến thế?”
“Ta đi bày hàng.”
Sắc mặt chàng thoắt biến đổi, cuối cùng chỉ đứng sững tại chỗ, không nói nên lời.
6
Khi phụ thân ta còn sống, chưa bao giờ bạc đãi ta về tiền bạc.
Sau khi Lý tỷ tỷ bị bệnh, người liền không thể làm việc nặng, cứ vậy ở nhà đan giỏ tre để mang ra chợ đêm bán lấy tiền.
Về sau, Lý Hành Chu biết chuyện,chàng lặng lẽ nhận lấy việc này, học xong liền gánh gồng ra chợ đêm bày bán.
Giữa những ánh mắt chỉ trỏ, lời lẽ bàn tán của các thư sinh trong thư viện, chàng mặt không biến sắc, thậm chí chẳng cúi đầu một chút nào.
Có lần, mẫu thân ta dẫn ta đi chợ đêm, nhìn thấy chàng bị người ta ép giá, thái độ khinh miệt rõ ràng, khiến ta tức giận đuổi người kia đi:
“Không muốn mua thì thôi! Làm gì phải hạ thấp người khác như vậy!”
Sắc mặt Lý Hành Chu không được tự nhiên: “Cũng không phải không thể bán.”
“Không được, đây là Lý tỷ tỷ cả đêm vất vả làm ra, số tiền đó còn chẳng đủ tiền mua tre.”
“Tre không tốn tiền.”
Ta chống nạnh: “Dù thế cũng không được.”
Dưới đất chỉ còn mấy cái giỏ tre, mẫu thân ta nhìn chúng, lại nhìn Lý Hành Chu đoạn cười bỏ tiền ra mua hết.
“Nhân lúc chợ còn đông vui, hai đứa mau đi chơi một lát.”
Ta kéo chàng tới tửu lâu tốt nhất trong trấn.
Mấy ngày trước phụ thân về nhà bảo rằng nơi đó vừa có món mới, ta muốn đưa chàng tới nếm thử.
Chàng đứng trước cửa tửu lâu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng bị ta nắm tay kéo mạnh vào trong.
Sau này, khi nghèo đến không có cơm ăn, ta mới hiểu được cảm xúc khi ấy của chàng.
Khi xưa ta không hiểu chàng, giờ hiểu rồi, nhưng cảnh còn người mất.