Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU Chương 5 THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU

Chương 5 THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU

5:43 chiều – 04/01/2025

“Lý Hành Chu, ta khổ lắm! Ta không hiểu tiếng Giang Nam, ăn không quen đồ ăn ở ven biển.”

“Hu hu… ta còn bị say sóng nữa!”

“Ta làm việc khổ cực ở bến cảng suốt một tháng, người ta nói đồ ta làm đổ vỡ còn nhiều hơn là tiền lương ta làm việc, cuối cùng không chịu trả công cho ta, hu hu.”

“Kiếm tiền thật khó khăn! Ta còn hay bị mắng, người ta nói ta ngốc.”

“Những thanh tre đều đầy gai, đâm vào tay ta toàn là lỗ máu, đau lắm.. hu hu !”

“Ta còn suýt ngã xuống biển, suýt chút thì thành mồi cho cá gặm hu hu.”

“Ta đói! Ta muốn ăn bánh hạnh nhân ở ngõ Khuynh Trạch… hu hu.”

Những lời rối rắm, nghĩ đến đâu nói đến đó, cuối cùng ta cũng chẳng biết mình đang nói gì.

Lý Hành Chu ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an.

Đến khi khóc mệt, ta bắt đầu nấc cụt, hơi rượu phả ra khiến đầu óc càng thêm mơ hồ.

Lý Hành Chu nói gì đó, nhưng lúc đó đầu óc ta choáng váng chẳng nghe rõ một câu.

Chỉ nhớ trước khi lịm đi, chàng hỏi ta một câu cuối cùng:

“Tại sao nàng nhất định phải gả cho hắn?”

Ta líu lưỡi, mơ màng đáp: “Hắn… từng vì ta mà liều mạng.”

Năm xưa, nếu không có Tề Thiệu ngăn cản đám người kia, dù ta có sống đến hôm nay, cũng chẳng khác gì đã chết.

Lý Hành Chu trả lời thế nào nhỉ? Ta đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mơ hồ của mình.

Hình như chàng nói: “Nàng làm sao biết được, ta chưa từng vì nàng mà liều mạng?”

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Ta chợt nhận ra mình đang nằm trên giường của Lý Hành Chu, kinh ngạc đến mức ngã lăn xuống đất.

Trên bàn trà bày đầy những gói nhỏ đựng đồ ăn vặt, còn trên án thư lại thêm một hàng búp bê bằng đường.

Lý Hành Chu đẩy cửa bước vào, trên tay ôm một chiếc hòm lớn.

Thấy ta đã tỉnh, chàng gọi ta lại xem.

Trong hòm toàn là những bộ váy lụa mà ngày xưa ta ưa thích.

“Đây đều là những thứ nàng từng thích. Giờ nàng thích gì nữa, ta sẽ đi mua cho nàng.”

Ta đưa tay ôm trán, thật không hiểu nổi, một người thanh lãnh, ít nói như Lý Hành Chu sao lại có thể trở nên phiền nhiễu đến thế.

Nhiều đồ ăn như vậy, chàng định nuôi ta thành heo sao?

Chàng hạ mình, vụng về lấy lòng ta.

Chàng buông bỏ kiêu ngạo, trước mặt bao người bày tỏ lòng mình hết lần này đến lần khác.

Giống hệt ta khi trước, cố chấp theo đuổi chàng.

Ngày đó, ta luôn sợ hãi, bất an, nghĩ rằng trong lòng chàng không hề có ta.

Lại không ngờ sau ba năm xa cách, vào khoảnh khắc gặp lại này, ta lại tự hỏi: ‘Chàng, thật sự yêu ta ư?’

Nhưng giữa ta và chàng, khoảng cách quá lớn, ngoài Tề Thiệu còn có người khác.

Lâm Doanh Doanh, nàng ta đã tìm đến ta, ánh mắt nàng ta tràn đầy khinh miệt:

“Nếu ngày trước đã không cần chàng, thì giờ đừng quay lại làm chàng phân tâm.”

“Ngươi có biết không, cuộc thi đình sắp tới rồi, chàng lại vìngươi mà mãi không chịu khởi hành.”

“Thúc phụ ta nói lần này chàng nhất định sẽ đứng đầu bảng, tương lai có thể vào nội các. Chàng xuất sắc như vậy, ngươi thực không xứng với chàng .”

Lời nàng nói khiến ta bàng hoàng, nhưng sau phút bối rối, ta lại trở nên tỉnh táo.

Ý của nàng ấy ta hiểu rất rõ, hiện tại, ta quả thật không xứng với Lý Hành Chu.

Ta ngu ngốc, học hành không thông, thân lại còn mang nợ nần chất chồng, cũng chẳng có gia thế gì.

Nếu Lý Hành Chu lấy ta, đối với con đường làm quan của chàng, quả thực không có chút lợi ích nào.

Câu nói cuối cùng của Lâm Doanh Doanh như một mũi dao đâm thẳng vào tim ta:

“Nghe nói ngày trước phụ thân ngươi đã giúp đỡ chàng không ít. Nhưng bản thân ngươi cũng biết con người chàng ấy ghét nhất là mang ơn người khác.”

***

13

  Ta bắt đầu lẩn tránh Lý Hành Chu, không dám đối diện với chàng.

Chính vì hiểu chàng, ta mới chắc chắn rằng những lời Lâm Doanh Doanh nói đều là thật.

Từ trước đến nay, người ta cho chàng nửa chiếc bánh bao, chàng nhất định sẽ đáp lại một chiếc bánh tròn.

Khi tỷ tỷ chàng lâm bệnh, chàng từng lấy một chiếc trâm bạc của ta đem cầm cố.

Về sau, chàng dành dụm mãi mới chuộc lại, rồi trả lại cho ta.

Ngày xưa chàng nghèo túng, phụ thân ta đã trợ giúp chàng học hành, chữa bệnh cho tỷ tỷ chàng.

Giờ đây ta sa cơ lỡ vận, chàng đối tốt với ta, mua đồ cho ta, tìm thầy chữa bệnh cho Tề Thiệu.

Một trả một, rõ ràng và công bằng biết bao, nguyên tắc biết bao!

Những năm qua, ta vẫn đau lòng vì Lý Hành Chu.

Nỗi đau ấy như từng đàn kiến gặm nhấm tim ta.

Khi ta giúp chàng, chưa bao giờ nghĩ chàng sẽ đáp lại điều gì. Ta chỉ hy vọng trong lòng chàng có ta.

Ta yêu chàng, nhưng chính ta đã sai ngay từ đầu.

Ta dùng cách sai lầm để tiến gần chàng, khiến mối quan hệ giữa chúng ta bị nhuốm màu lợi ích, trở nên phức tạp.

Về sau, không còn cách nào phân rõ ranh giới nữa.

Chàng chịu đựng bao lời gièm pha, một người kiêu ngạo như chàng, đã nhẫn nhịn suốt bao năm, nhất định phải trả xong món nợ ấy.

Nỗi đau cuối cùng cũng chai sạn, không còn cảm giác.

Khi Lý Hành Chu lại tìm đến ta, ta đã nói rõ ràng với chàng:

“Chàng đừng đến tìm ta nữa. Dù Tề Thiệu không cần ta, ta cũng không gả cho chàng. Những thứ chàng mua cho ta, ta không cần, chàng hãy đem về.”

“Cảm ơn chàng đã tìm lang trung và phương thuốc tốt, nay Tề Thiệu đã khá hơn nhiều, món nợ này ta không thể trả, chỉ có thể nói một câu cảm tạ với chàng .”

Lý Hành Chu gần như bùng nổ:

“Ai cần nàng trả? Ai cần nàng cảm tạ?”

Ta không để chàng nói thêm, quay người bỏ chạy.

Ta tuy đầu óc không nhanh nhạy, nhưng đôi chân ta lại rất lanh lợi .

Ngày trước chàng đã không đuổi kịp ta, giờ đây cũng vậy.

Ta thu xếp hết hàng hóa, dọn dẹp hành lý, khuyên Tề Thiệu cùng ta rời khỏi đây.

Chàng coi ta như em gái, không chịu cưới ta.

Nhưng dù là huynh muội, ta cũng sẽ chăm sóc chàng suốt đời.

“Tiểu Tước, nàng cứ trốn tránh thế này cũng không phải biện pháp hay .”

Ta cũng biết đó không phải cách hay, nhưng ta còn cách nào khác sao ?

Ta phải rời khỏi trấn Bồ Liễu trước khi Lý Hành Chu trở về.

Kỳ hi đình sắp tới, không thể trì hoãn được. Cuối cùng chàng cũng lên kinh ứng thí.

Lý Hành Chu sinh ra trong khốn khó, nếu không nhờ triều đình cấp trợ cho các thư viện, tiền bạc do dân làng gom góp cũng chẳng đủ để chàng được học hành tham gia khoa cử.

Ta và chàng đều hưởng phúc từ chính sách này, được học chữ, được biết lễ nghĩa, hiểu rõ phải trái.

Đã được hưởng lộc từ quốc gia, tự nhiên phải báo đáp quốc gia.

Lý Hành Chu tài hoa hơn người, trong lòng chứa chí lớn, hoài bão xa xôi.

Ngày sau nếu vào nội các làm tể tướng, chàng nhất định có thể giúp đỡ dân chúng gây dựng nghiệp cho nước nhà.

Ta tuy học hành kém cỏi, nhưng từ nhỏ đã nhìn phụ thân làm ăn, gặp nhiều người, hiểu được đôi phần nhân tình thế gian.

Chốn quan trường cũng giống như thương trường, quan trọng nhất là kết quả và thành bại.

Kết quả ấy có thể là tiền bạc và quyền thế, cũng có thể là hoài bão và trách nhiệm.

Nếu muốn giữ mình trong sạch, chúng ta cần một vị minh quân biết nhìn người tài.

Nếu không có người giúp đỡ như nấc thang lên trời, thì giữa đường dài danh lợi chỉ có thể trầy trật mà leo lên từng bước, phải mượn sức người, dựa thế mà từng bước tiến thân.

Nếu có được nấc thang dẫn lên trời, con đường ấy dĩ nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng nếu phía sau là bùn lầy kéo lại, thì dù trước mặt có bậc thang đi nữa, cũng như vực sâu khó vượt qua.

Ta không giúp được chàng, lại càng không thể trở thành gánh nặng, cản trở bước chân chàng đến nơi tốt đẹp hơn, như vậy chàng sẽ trở thành người ưu tú và xuất sắc hơn.

Thiếu niên lang năm xưa của ta không phải là người trong ao nhỏ, tương lai nhất định sẽ bay cao, đạt được những thành tựu lớn lao.

Khi ấy, ta sẽ đứng giữa đám đông, trong tiếng huyên náo mà thầm nói yêu chàng.

Dẫu tiếng ồn lấn át lời ta, nhưng tình yêu ấy sẽ mãi chẳng phai nhạt.

14

Ta dành vài ngày để bán hết hàng hóa trong nhà, trả lại căn nhà thuê.

Ban đầu, ta nghĩ số tiền này cộng với những gì đã tích góp, hẳn đủ để trả một phần nợ mà nhà Đường gia từng gánh.

Nhưng ta không ngờ, sau ba năm, lãi suất đã cao hơn cả gốc, số nợ vẫn xa vời không thấy điểm kết.

Chủ nợ nhìn ta bằng ánh mắt dơ bẩn, khiến ký ức ba năm trước ùa về như cơn ác mộng.

Ta xoay người bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị đánh ngất.

Khi Lý Hành Chu dẫn người của quan phủ đến, ta suýt bị làm nhục.

Đỗ lão gia, kẻ từng là bằng hữu của phụ thân ta và cũng là chủ nợ của Đường gia đã trói ta lại trên giường, xé rách y phục của ta.

Cảm giác ghê tởm cuộn trào trong lòng, ta vùng vẫy điên cuồng.

Trong lúc giằng co, hắn tát mạnh vào mặt ta rồi đập đầu ta xuống giường. Máu từ sau đầu chảy ra, làm ướt cả gối đệm.

Hắn gào lên chửi rủa:

“Con tiện nhân! Ngươi tưởng có thể thoát khỏi tay ta sao? Phụ thân ngươi là cái thá gì, dám tranh giành mối làm ăn với ta? Ta không chỉ khiến nhà ngươi tan cửa nát nhà, mà còn khiến lão chết không nhắm mắt!”

Hắn ghé sát tai ta, giọng nói độc ác:

“Ngươi tưởng mẫu thân ngươi thật sự ngã chết sao? Bà ta rơi xuống vách núi vẫn còn sống được mấy ngày. Lẽ ra bà ta còn có thể cứu được, nhưng ta chặn đường, không cho ai xuống.”

“Bà ta muốn chết, ta không cho chết, cứ để bà sống dở chết dở, tận mắt nhìn bản thân mình đau đớn mà chết.”

Hận ý dâng trào, mắt ta đỏ ngầu, trong miệng toàn vị máu.

Ta điên cuồng hét lên, nhưng khăn tay bị nhét trong miệng, chỉ còn những âm thanh nghẹn uất.

Năm ấy, hắn che giấu quá giỏi, cùng phụ thân ta xưng huynh gọi đệ, thân thiết gọi mẫu thân ta là “đệ muội.”

Phụ thânta tin hắn đến mức giao cả gia sản và tính mạng cho hắn.