Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU Chương 6 THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU

Chương 6 THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA LÝ HÀNH CHU

5:44 chiều – 04/01/2025

Cuối cùng, chính hắn đã hại phụ mẫu ta chết thê thảm, khiến ta gánh món nợ lớn, phải lẩn trốn khắp nơi.

Giờ đây, hắn còn muốn hủy hoại cả ta.

Y phục ta bị xé toạc, hắn nhào tới.

Trong cơn giãy giụa dữ dội, ta cắn mạnh vào tai hắn, nhổ ra máu tươi tanh ngòm.

Hắn tát ta mấy cái, khiến đầu óc ta choáng váng, nhưng ta vẫn không chịu buông.

Cửa phòng bị đạp tung, một lực mạnh mẽ kéo hắn khỏi người ta.

Ta cắn đứt nửa tai hắn, mặt mũi đầy máu, ánh mắt ngập tràn cơn điên loạn.

“Giết hắn! Giết hắn cho ta !”

Ta gần như phát cuồng, nhưng có người còn điên hơn cả ta.

Lý Hành Chu ngay trước mặt bao người, đánh lão ta đến sống dở chết dở.

Ngoài nha môn, Lâm Doanh Doanh phẫn nộ trách ta:

“Ngươi biết chàng đã chịu bao nhiêu khổ cực để giành công danh không?”

“Giờ thì hay rồi, vì ngươi mà chàng suýt đánh chết người. Nếu chuyện này ầm ĩ lên, cả đời chàng sẽ bị hủy hoại!”

“Đường Tước, ngươi đúng là kẻ tai họa! Ai dính vào ngươi cũng gặp xui xẻo!”

“Có phải ngươi mong chàng không làm được quan, để cả đời ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này với ngươi không? Ngươi đúng là ích kỷ!”

Ta ngẩng mặt lên, khuôn mặt đầy thương tích, mỉm cười chế nhạo nhìn nàng:

“Ngươi lấy tư cách gì nói ta ích kỷ?”

Bị ta phản bác, Lâm Doanh Doanh sững người.

“Ngươi và chàng có quan hệ gì? Ngươi lấy quyền gì chỉ trích ta?”

Lâm Doanh Doanh mắt đỏ hoe, giọng yếu ớt:

“Lần đầu ta gặp chàng là ngày thúc phụ ta dẫn chàng về thư viện. Khi ấy, ta đã thích chàng.

Nếu ngày trước ngươi đã không cần chàng, vậy sao giờ lại xuất hiện?

Chỉ cần ngươi không xuất hiện, rồi sẽ có một ngày chàng sẽ chấp nhận ta.”

Sự thẳng thắn của nàng ta khiến ta hơi bất ngờ, nhưng có những lời không thể không nói.

“Ngươi thích chàng vì điều gì? Vì tương lai rực rỡ, hay vì danh phận phu nhân trạng nguyên? Ngươi không biết sao, ta từng đến phủ thành, cũng nghe nói vài chuyện về nhà họ Lâm.”

Chưa dứt lời, sắc mặt Lâm Doanh Doanh đã tái nhợt như giấy.

15

“Lý Hành Chu không phải là người đầu tiên ngươi để ý, đúng không?

Chu công tử, Ngô công tử, còn cả Trần công tử nữa? Những người này đều từng là kiệt xuất của thư viện phủ thành. Nhưng về sau, họ đều chẳng vào nổi nhị giáp, cuối cùng chỉ làm huyện lệnh ở những nơi xa xôi.”

Giọng nói của Lâm Doanh Doanh thoáng lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng hét lên:

“Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ !”

Ta chẳng muốn dây dưa với nàng ta thêm, liền thẳng thừng cắt ngang:

“Ta có nói bừa hay không, tự trong lòng ngươi rõ ràng nhất.

Ngươi muốn toan tính gì, ta không bận tâm, nhưng Lý Hành Chu là người mà ngươi không thể nhắm vào. 

Chàng và ngươi không phải cùng một loại người. Cho dù không có ta thì chàng ấy cũng sẽ không chấp nhận ngươi .”

Lâm Doanh Doanh tức giận đến mức đỏ bừng mặt, giọng nói chói tai:

“Ngươi là cái thứ gì! Ngươi lấy gì để so với ta?

Thúc phụ ta là viện trưởng thư viện phủ thành, phụ thân ta là quận thủ phủ thành.

Nếu Lý Hành Chu lấy ta, nhà họ Lâm chính là nấc thang lên trời của hắn…”

Cửa nha môn bất ngờ bị mở ra, Lý Hành Chu xuất hiện trước mặt chúng ta.

Chàng không liếc mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, chỉ sải bước về phía ta và ôm ta vào lòng.

“Xin lỗi, ta đã không bảo vệ tốt cho nàng.”

Ta từ từ đưa tay, ôm lấy lưng chàng, cảm nhận rõ ràng cơ thể chàng thoáng cứng lại.

Lý Hành Chu lạnh lùng với Lâm Doanh Doanh như vậy giống như dao cứa vào lòng nàng ta.

Lâm Doanh Doanh chịu không nổi bèn cúi đầu rời đi, bóng lưng trông thật thê lương.

Lý Hành Chu không nói, không có nghĩa là chàng cam lòng dựa vào Lâm gia.

Năm xưa chàng đã ghét bị người đời đồn đoán rằng mình vì tiền mà cúi mình, giờ đây càng không thể đem bản thân để trao đổi.

Chàng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của ta, ánh mắt đầy xót xa:

“Đau không?”

Ta gật đầu, không kiềm được nước mắt, bật khóc nức nở.

Chàng lập tức bối rối, luống cuống tay chân.

“Đừng khóc nữa, tiểu tổ tông của ta.”

Ta ngẩng đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thậm chí khóc đến nấc cụt, thở không ra hơi.

Chàng thở dài, lại kéo ta vào lòng:

“Nàng khóc nhiều như thế này, nếu không có ta thì biết làm sao đây?”

“Ta không khóc nhiều!”

Ta nhỏ giọng phản đối, lại do dự hỏi chàng:

“Chàng không sao chứ? Hình như Triệu gia có người đến tìm.”

“Yên tâm, mọi việc ta đều đã giải quyết ổn thỏa.

Nhà Triệu gia vốn không sạch sẽ, từ trước đến nay không ai dám động vào.

Giờ ta muốn truy cứu tới cùng, quan phủ đương nhiên phải nể mặt ta.”

“Nhưng bọn họ đã gian dối bao nhiêu năm mà không ai nắm được nhược điểm, giờ có tội danh gì để định tội họ đây?”

Chàng buông lỏng ta một chút, cúi đầu nhìn ta, trong mắt chỉ có ta.

“Nàng có biết hôm nay là ngày dán bảng thi đình không?”

“ Ta còn chưa kịp xem. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Triệu gia đâu?”

Chàng thở dài, cằm tựa lên đỉnh đầu ta.

“Cô nương ngốc của ta, quan phủ nể mặt không phải vì ta, mà là vì trạng nguyên.”

“ Chàng… chàng…”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, vô tình đụng mạnh vào cằm chàng, đau đến mức vội đưa tay xoa.

“Ta cứ tưởng nàng đã biết, khi nãy nghe nàng nhắc đến Lâm Doanh Doanh, hóa ra nàng vẫn chưa hay chuyện này.”

Đầu óc ta nhất thời không kịp xoay chuyển.

“Đường Tước, có ta ở đây, sẽ không ai dám ức hiếp nàng nữa.

Sau này chúng ta sẽ đi khắp nơi, để những người đói khổ có cơm ăn, có chữ học, sống cuộc đời tốt đẹp hơn.

Ta không cần nấc thang lên trời, ta chỉ cần nàng.”

Nước mắt ta tuôn rơi như mưa, chẳng thể ngừng lại.

Ta từng nói Lâm Doanh Doanh không hiểu lý tưởng trong lòng Lý Hành Chu.

Nhưng hóa ra, chính ta cũng không hiểu.

Trấn Bồ Liễu vốn nhỏ bé, nhưng vẫn chưa phải nơi nghèo nhất.

Ở những thị trấn xa xôi hơn, ngân khố địa phương cạn kiệt, nhiều người đến cơm ăn còn không đủ, nói gì đến học chữ, đọc sách.

Kẻ nghèo thì tranh sống trong cảnh khốn khó, kẻ giàu thì bất nhân bất nghĩa. Lòng người ly tán, thế đạo tất loạn.

Chí của chàng không ở kinh thành, mà là nơi bốn phương.

Quận huyện giàu có, bách tính an vui, diệt trừ gian ác, nâng đỡ kẻ yếu mới chính là điều chàng mong mỏi trong lòng.

16

Chàng như có chút ấm ức, nhìn ta với vẻ mong chờ, hỏi:

“Đường Tước, bao năm qua ta luôn muốn hỏi nàng, vì sao ngày ấy nàng lại rời đi không một lời, thậm chí cũng không để lại câu nào cho ta?”

Ta ngẩn người, có chút chột dạ đáp:

“Ta có nhờ Tiểu Hổ tử đưa thư từ hôn cho chàng, đâu phải là không nói lời nào.”

Sắc mặt Lý Hành Chu lập tức sa sầm, giọng chàng lớn hẳn lên:

“Còn có chuyện này sao?”

Ta ngạc nhiên trước phản ứng của chàng:

“Hồi đó chàng không hồi âm, ta cứ nghĩ chàng đã đồng ý.”

Lý Hành Chu bất ngờ bế ta lên, đặt lên lan can, ngẩng đầu nhìn ta:

“Nàng còn nghĩ đến chuyện từ hôn sao? Ta chưa từng nhận được gì cả!”

Chàng rõ ràng đang nén cơn giận, ta nào dám chọc vào, vội vàng lắc đầu, lí nhí nói:

“Hôn ước khi đó vốn chỉ là lời nói đùa. Chàng đồng ý với phụ thân ta cũng là bất đắc dĩ.

Vả lại, chàng cũng biết đấy, nhà ta nợ nần chồng chất. Nếu chàng lấy ta, cuộc sống chàng vừa mới khá hơn chẳng phải sẽ lại bị hủy hoại sao?”

Chàng im lặng một lát, rồi gõ nhẹ vào trán ta:

“Trước đây nàng nào có nghĩ nhiều như vậy. Vì những chuyện này mà nàng không muốn gặp ta sao?”

“Ta sợ trở thành gánh nặng cho chàng.”

“Gánh nặng?”

Lý Hành Chu nhíu mày:

“Đường Tước, phu nhân của ta không cần phải có gia thế, không cần sống theo quy tắc, chỉ cần mỗi ngày nàng đều vui vẻ là đủ.

Nếu có thể, ta hy vọng nàng sẽ mãi như trước đây, chỉ cần nghĩ xem quán nào bán đồ ăn vặt ngon, cửa tiệm nào có váy đẹp, cứ mãi hồn nhiên và vui tươi.

Mọi gió mưa bên ngoài, để ta, phu quân sẽ thay nàng gánh vác.”

Nhìn ánh mắt chân thành của chàng, ta sững người, không biết phải nói gì.

“Ngày trước, ta nhận tiền của phụ thân nàng để chữa bệnh cho tỷ tỷ, quả thực đã nợ nhà nàng.

Vậy nên, dù biết nàng sẽ đau lòng, ta vẫn không dám đáp lại tình cảm của nàng, chỉ vì lòng tự tôn đáng thương của ta.

Và thế là ta đã lỡ mất ba năm.”

Hóa ra, chàng động lòng trước ta.

Lần đầu nhìn thấy ta bị phụ thân ném vào thư viện, chàng đã sớm cảm thấy thú vị.

Mùa đông năm ấy, tiểu cô nương mặc dày cộp như cục bông, trông như đứa trẻ trong tranh Tết.

Ta hồn nhiên vô tư, lên lớp thì chớp mắt buồn ngủ, bị phu tử mắng còn làm mặt hề.

Ở những nơi không ai để ý, ánh mắt chàng luôn dõi theo ta.

Lời đồn rằng chàng nghèo khó chẳng khiến chàng bận tâm.

Nhưng khoảnh khắc ta chủ động đến gần, chàng bỗng chốc để tâm.

Về sau, vì đã nhận tiền của phụ thân ta, chàng chẳng thể ngẩng đầu khi đối diện với ta.

Nếu ngày ấy Lý Hành Chu bớt cố chấp, sớm định hôn sự với ta, có lẽ những chuyện sau này đã không xảy ra, và chúng ta sẽ không lỡ mất ba năm.

Sau khi Lý Hành Chu rời đi, ta quay về nhà.

Thấy ta lại dọn dẹp đồ đạc để trở lại chỗ cũ, Tề Thiệu cười trêu ta:

“Lại không đi nữa sao?”

Ta nhét cây gậy vào tay huynh ấy, xua hắn đi chỗ khác chơi.

Mỗi ngày, ta vẫn đến giúp việc ở quán tàu hũ nước đường trong ngõ Khuynh Trạch, vì nơi đó gần cổng trấn nhất.

Đỗ gia đã sụp đổ, món nợ của ta cũng đã trả xong.

Không còn nợ nần, cuộc sống quả thật nhẹ nhõm vô cùng.

Vào ngày người từ kinh thành đến, cả trấn Bồ Liễu náo nhiệt chưa từng thấy, mọi người đổ xô ra cổng trấn.

Lý Hành Chu khoác lễ phục trạng nguyên, cưỡi ngựa cao lớn, trong tiếng chiêng trống rộn ràng, dừng lại ngay trước quán tàu hũ nước đường.

Chàng khẽ cúi đầu, dịu dàng gọi:

“Phu nhân, ta đến đón nàng về nhà.”

***

17

Lý Hành Chu trong kỳ thi đình đã khiến triều đình kinh ngạc, được bệ hạ vô cùng yêu mến, đối đãi thân tình.

Kết quả là, bởi dung mạo quá đỗi tuấn tú, chàng lại lọt vào mắt xanh của công chúa, suýt chút nữa trở thành phò mã đương triều.

Chàng dâng sớ xin đi nhận chức nơi khác. Mọi người đều cảm thấy tiếc thay cho chàng, nhưng chàng lại vui vẻ dẫn ta theo đến nhậm chức.

Sau đó, chúng ta đã đi qua nhiều quận huyện. Có nơi dân chúng quan lại rất hỗn loạn, bách tính sống trong cảnh khốn khổ.

Lý Hành Chu đã dành rất nhiều thời gian để giải quyết các vấn đề dân sinh tại đó.

Ở mỗi quận huyện mà chàng nhậm chức, đều để lại những chính tích rực rỡ, khiến bách tính nơi ấy được sống trong yên vui, đủ đầy.

Còn ta, cũng như mong muốn của chàng, mỗi ngày chỉ bận tâm quán nào bán đồ ăn vặt ngon, tiệm nào có váy đẹp, sống một cuộc đời vô tư và hạnh phúc.

Nhưng ta không phải kẻ sống dựa vào chàng. Những cửa tiệm ấy đều do ta mở.

Ban đầu, vì muốn đỡ đần gia đình, ta quay lại nghề cũ, làm vài việc buôn bán nhỏ.

Đúng vậy, dù chàng làm quan, chúng ta vẫn nghèo.

Những ngày khó khăn nhất, áo trong của Lý Hành Chu dưới bộ quan phục đều chi chít miếng vá.

Khi ta bày sạp bán hàng, nếu chàng xong công việc mà không thấy ta ở nhà, chàng sẽ ra phố tìm ta, cùng ta bán đồ lặt vặt.

Phần lớn bổng lộc của chàng đều dùng để hỗ trợ những hài tử trong thôn làng học chữ.

Còn việc nhà, hoàn toàn dựa vào tiền ta kiếm được từ việc buôn bán.

Không biết có phải vì tích lũy phúc đức hay không, mà việc làm ăn ngày càng thuận lợi, từ sạp nhỏ thành cửa tiệm, rồi từ một cửa tiệm thành hai.

Dù vậy, chúng ta vẫn nghèo.

Phần lớn tiền kiếm được đều đem quyên góp cho các thư viện và tư thục trong làng.

Nhưng dù nghèo, mỗi năm Lý Hành Chu đều làm tặng ta một con chim khách nhỏ.

Có khi là bằng gỗ, có khi là bằng ngọc, có lúc là nặn từ bùn đất.

Năm nhận con chim khách thứ sáu, ta sinh hạ nữ nhi đầu lòng.

Gương mặt giống phụ thân nhóc, nhưng đầu óc lại giống ta, chính là một mỹ nhân ngốc nghếch.

Về sau ta mới biết, chàng luôn tỉ mỉ như vậy, dù người được chàng chăm sóc không phải là ta, đổi lại là ai cũng đều như thế.

Từ hai người, chúng ta thành năm người, trong nhà náo nhiệt không ngày nào yên.

Ta viết thư cho Tề Thiệu kể khổ, huynh ấy lập tức lặn lội đến giúp ta trông hài tử.

Về sau, huynh ấy còn giúp ta quản lý cửa tiệm, làm ăn ngày càng phát đạt.

Dần dà, huynh ấy đi khắp nơi, mở rộng chi nhánh khắp các vùng.

Ta trở thành một bà chủ nhàn hạ, chỉ ở nhà chăm sóc hài tử. Một nhà năm miệng ăn, đều nhờ Tề Thiệu nuôi nấng.

Quan hệ giữa Lý Hành Chu và Tề Thiệu tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, chẳng hề bận tâm việc chàng “ăn nhờ” của huynh trưởng thê tử mình.

Mỗi ngày, chàng cùng dân làng bàn bạc việc đào kênh dẫn nước, vẽ bản đồ và dầm bùn, giải quyết vấn đề nước sinh hoạt, bận rộn đến quên cả thời gian.

Về sau, chính tích của chàng truyền về kinh thành, được bệ hạ ban thưởng, thăng chức làm quận thủ phủ thành.

Rồi từng bước, từng bước, chàng trở về kinh, nhập nội các, giữ chức thủ phụ.

Chàng đứng ở vị trí ngày càng cao, làm được càng nhiều việc hơn.

Khi các hài tử trưởng thành, ta mở trường tư dạy học. Tề Thiệu bỏ tiền tài trợ nhiều hài tử  nghèo, những người này về sau đều trở thành trụ cột của quốc gia.

Lý Hành Chu càng đi xa, nhưng ta chưa bao giờ lo mình không theo kịp bước chân chàng.

Bởi vì… chàng nhất định sẽ chờ ta.

End