Ta muốn ngoảnh lại nhìn, nhưng tiếng hét của Tề Thiệu vang lên sau lưng:
“Đừng quay đầu! Chạy mau!”
Nghe lời Tề Thiệu, ta không ngoảnh lại, chỉ biết chạy, cứ chạy mãi.
Sau nhiều ngày trốn tránh, cuối cùng ta mới dám quay về xem tình hình.
Nhưng khi trở lại, ta phát hiện Tề Thiệu và mẫu thân ta đều không còn ở đó.
Hàng xóm kể lại rằng, mẫu thân ta trong lúc đuổi theo xe ngựa đã trượt chân ngã xuống vực mà chết.
Còn Tề Thiệu, bị chủ nợ chặt mất một chân, suýt chút nữa thì mất mạng.
Ta không biết huynh ấy đã đi đâu, một người mất một chân như Tề Thiệu làm sao mà rời khỏi nơi ấy được.
Về sau, ta lang thang khắp nơi, vừa kiếm sống, vừa tìm kiếm người.
Cuối cùng, tại trấn Bồ Liễu, ta đã tìm thấy Tề Thiệu.
Vòng quanh một hồi, cuối cùng chúng ta lại trở về nơi cũ.
Tề Thiệu nằm trên giường, nhìn ta tất bật qua lại.
“Tiểu Tước, đó chính là người muội thích, phải không?”
Bóng lưng ta thoáng cứng lại.
“Tề ca ca, chuyện đã qua rồi. Mấy ngày nữa, hai chúng ta sẽ thành thân.”
“Thế còn hắn?”
“Chàng ấy tiền đồ rộng mở, sẽ có cô nương tốt hơn xứng với chàng.”
Giọng Tề Thiệu nặng nề: “Ta sẽ không cưới muội.”
“ Tề ca ca, nghe ta nói. Số nợ nhà Đường gia nợ đã trả gần hết rồi. Ta sẽ cố gắng hơn, mấy năm nữa trả sạch, khi ấy chúng ta sẽ thuê lại một cửa tiệm, làm ăn buôn bán, không cần bôn ba vất vả nữa. Khi ấy, chúng ta sẽ có một đứa con…”
“Ta sẽ không cưới muội!”
Tề Thiệu cắt ngang ta một cách thô bạo.
Ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng huynh ấy đã nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa.
Phải, huynh ấy không muốn cưới ta, không muốn mình trở thành gánh nặng cho ta.
Nhưng là ta nợ huynh ấy, món nợ này ta không thể không trả.
Huynh ấy có thể không cần, nhưng ta không thể không báo đáp.
10
Buôn bán lâu ngày, tất sẽ gặp lại người quen cũ.
Một hôm, ta gặp Triệu Uyển – người từng kết giao với ta trong thư viện.
Nàng vốn là con gái nhà đồ tể, nhờ có thư viện mà quen được trượng phu hiện tại, sau thành thân, cuộc sống vô cùng viên mãn.
Chuyện của Đường gia năm xưa, nàng cũng có nghe qua, nhưng thân phận thấp kém, chẳng giúp được gì.
Sau này muốn tìm ta, nhưng phát hiện ta đã rời khỏi trấn Bồ Liễu.
Nàng mời ta đến dự tiệc đầy năm của con gái nàng.
Hôm đó, nhà Triệu Uyển đông người, rất nhiều đồng môn cũ từ thư viện cũng đến dự.
Triệu Uyển ôm con gái đến cho ta xem, vừa cười vừa đỏ hoe khóe mắt.
“Tiểu Tước, ngày trước ta luôn ngưỡng mộ cuộc sống suôn sẻ của ngươi.”
“Thế gian này, làm gì có ai thực sự suôn sẻ cả đời.” Ta mỉm cười đáp lại.
“Sau chuyện nhà Đường gia , ta đã đi tìm ngươi, nhưng không ai biết ngươi đã đi đâu. Ngươi có biết ta lo cho ngươi thế nào không?”
Triệu Uyển giả vờ giận, giống hệt ngày xưa, nhẹ nhàng vỗ tay ta một cái.
Ta vội vàng cười cầu hòa: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta. Từ nay ta sẽ ở lại trấn Bồ Liễu, không đi nữa.”
Nàng bật cười qua nước mắt, nắm lấy tay ta:
“Vậy tại sao bấy nhiêu năm ngươi không trở về? Còn phụ mẫu ngươi…”
Ta cúi đầu, cố kìm nén, nhưng cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
“Ta chưa từng về thăm phụ mẫu mình một lần. Ban đầu là không dám, sợ đám chủ nợ tìm được ta.
Sau đó là không muốn tin, tự lừa dối mình rằng chỉ cần không quay về, thì phụ mẫu ta vẫn còn sống, dù chỉ sống trong tâm trí của ta cũng tốt.”
“Uyển Uyển, ngươi biết không? Khi phụ thân ta mất, ta cảm thấy cả bầu trời mình như sụp đổ.
Người trong phủ kẻ đi, người chạy, những vị thúc bá quen thuộc ngày trước cũng trở mặt, hung hăng dọn hết đồ đạc trong nhà ta.
Mẫu thân ta thì khóc mãi, ta cũng muốn khóc, nhưng không thể.
Họ lấy hết đồ đạc rồi còn đuổi mẫu thân và ta ra ngoài. Nhà Đường gia không còn, nhưng ta và mẫu thân vẫn phải sống tiếp.
Nhưng sau đó, mẫu thân ta cũng qua đời.
Người ta nói, người chết thì hết nợ. Vậy có phải nếu ta trả hết nợ, phụ mẫu ta sẽ sống lại không?”
Triệu Uyển thở dài một tiếng:
“Lý Hành Chu khi ấy đã đi khắp nơi tìm ngươi, từng nhà, từng nhà trong trấn Bồ Liễu, hầu như không bỏ sót ai.”
Ta sững sờ, không dám tin vào tai mình.
“Hắn thậm chí còn tìm đến đám chủ nợ của nhà ngươi. Ngươi nghĩ xem, miệng bọn họ làm gì có lời tốt đẹp.
Hắn quỳ xuống van xin bọn họ cho biết tung tích của ngươi.
Khi biết mẫu thân ngươi đã qua đời, ngươi thì suýt bị bán đi, cả người hắn gần như phát điên.
Nếu không phải đúng lúc có người từ thư viện phủ thành tới cản lại, hắn đã liều mạng với bọn chúng rồi.
Ngươi nói xem, một thư sinh như hắn, đánh nhau thì được gì chứ.
Cuối cùng, hắn bị phu tử từ thư viện phủ thành buộc phải mang đi, vì nếu còn ở lại trấn Bồ Liễu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.”
Nói đến đây, Triệu Uyển không kìm được mà rơi nước mắt:
“Các ngươi… rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Tiểu Tước, những năm qua ngươi đã đi đâu?”
Những lời nàng nói khiến ta như hóa đá, cứng ngắc như một con rối gỗ, đáp lại bằng giọng nói mơ hồ:
“Ta đi về phía nam, tới Giang Nam, rồi ven biển, thậm chí theo thương đội vượt biển.
Đi nhiều đến mức chẳng còn nhớ rõ.
Ta làm việc quần quật, gom góp từng đồng, cho đến khi có chút tiền trong tay mới dám trở lại.”
Nữ nhân sau khi sinh con dường như càng dễ khóc, nước mắt Triệu Uyển làm ướt nửa ống tay áo của ta.
“Một mình ngươi mà chạy xa đến thế, phải chịu bao nhiêu khổ cực đây.”
“Lý Hành Chu năm nào cũng nhờ người hỏi thăm tin tức về ngươi và nhà nhà Đường gia.”
“Hắn đến thư viện phủ thành, vùi đầu học tập, thành tích xuất sắc.
Nghe nói hắn muốn thi đỗ trạng nguyên.
Nhưng trạng nguyên đâu phải như khoai lang trong bếp, muốn thi là có thể thi đỗ ngay.”
Mỗi lời nàng nói như từng nhát búa giáng vào lòng ta, khiến ta đứng ngẩn người tại chỗ.
Ngày trước ta từng trêu chọc Lý Hành Chu: “Nếu một ngày chúng ta lạc mất nhau thì phải làm sao đây?”
“ Nàng nên đứng im tại chỗ cũ, như vậy nhất định ta sẽ tìm được nàng.”
Ta đáp : “Nếu ta không thể ở yên chỗ cũ và chàng cũng không tìm thấy ta thì sao?”
“Vậy ta sẽ đứng ở nơi cao nhất, rõ ràng nhất, để nàng có thể nhìn thấy ta .”
Khi ấy ta cười hắn: “Làm gì có nơi nào cao nhất, rõ ràng nhất.
Chẳng lẽ định thi trạng nguyên, cưỡi ngựa dạo phố khoe danh sao?”
**
11
Ta từng nghĩ, ta biến mất không còn quấy rầy chàng nữa việc này đối với chàng mà nói hẳn là chuyện tốt.
Chàng vốn không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta.
Trước ngày bảng làng thi hương được dán, ta không từ biệt Lý Hành Chu mà đến thămLys tỷ tỷ nhưng vô tình lại nghe được đoạn đối thoại của họ.
“Tiểu Chu, đợi đệ đỗ cử nhân, hãy đến nhà Đường gia cầu hôn. Đệ thân là nam nhân, đừng nên để một cô nương tốt như Tiểu Tước đợi lâu nữa.”
Lý Hành Chu mắt không rời quyển sách chỉ lạnh lùng đáp:
“Để sau hãy nói.”
Nghẹ vậy, trong lòng ta nguội lạnh liền lặng lẽ rời đi.
Khi xưa ta luôn nghĩ rằng, dù Lý Hành Chu có là hòn đá lạnh trên núi tuyết, chỉ cần ta cố gắng kiên nhẫn ôm lấy thì rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ sưởi ấm được chàng.
Nhưng khi ấy, ta còn quá trẻ, cứ ngỡ rằng chuyện đời chỉ cần muốn làm là sẽ làm được.
Chẳng bao lâu sau, việc làm ăn của nhà Đường gia gặp vấn đề, nợ nần chồng chất, phụ thân ta chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng.
Khi Lý thôn tưng bừng ăn mừng chàng đỗ giải nguyên, ta nhịn không được mà đến đầu thôn, lén nhìn thiếu niên lang của mình.
Nhìn chàng được mọi người vây quanh, ý khí phong phát, hào quang rạng ngời.
Ta chặn tiểu Hổ tử trong thôn lại, đưa nhóc hai viên kẹo, nhờ nhóc mang thư từ hôn cho Lý Hành Chu rồi xoay người rời khỏi thế giới của chàng.
Từ nay trời cao biển rộng, mong chàng thỏa chí tung hoành.
Những ngày đó ta chỉ ở trong nhà, vừa nghe những tiếng ồn ào náo loạn của chủ nợ ngoài cửa, vừa thấp thỏm không yên, lo lắng phản ứng của Lý Hành Chu khi nhận được thư từ hôn.
Nhưng mặc ta nghĩ ngợi bao lâu, chàng chẳng có chút phản hồi nào.
Nếu ngày đó chàng không níu giữ, vậy sau này hà tất phải khắp nơi dò la tung tích của ta?
Ta không hiểu, chàng đã có tương lai tốt đẹp hơn, cớ sao còn ngoái lại nhìn những chuyện không vui của ngày trước?
Ai sống vui người nấy chẳng phải tốt hơn sao?
“Đó là… Lý Hành Chu!”
Triệu Uyển bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên, khiến ta hoảng hốt không biết làm sao.
“Chúc mừng quý phủ vừa đón thêm tiểu thiên kim.”
Lý Hành Chu trao lễ vật, cúi người hướng về phu quân của Triệu Uyển mà gật đầu.
Triệu Uyển phu gia vui mừng không thôi.
Trấn Bồ Liễu vốn không lớn, lại chưa từng xuất hiện nhân vật nào tầm cỡ.
Nay Lý Hành Chu đỗ hội nguyên, tương lai là đại quan, đến đây chúc mừng đúng là cho nhà phu gia Triệu Uyển được một phen thể diện lớn lao.
Ngay trước mặt các đồng môn cũ, chàng lại hỏi ta lần nữa:
“Đường Tước, nàng có nguyện theo ta về phủ thành không?”
Mọi người ở đó gần như đều biết chuyện cũ giữa ta và chàng, không khí lập tức rộ lên như nồi nước sôi.
Miệng Triệu Uyển mở to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.
Ta cúi đầu, hai chân như dính xuống đất, ấp úng trả lời:
“Lý Hành Chu, ta… ta đã có phu quân, sắp thành thân rồi.”
Dù là thật lòng hay giả ý, ta đã có Tề Thiệu rồi.
“Nàng nói muốn thành thân, nhưng đã hỏi ý phu quân của nàng xem hắn có nguyện ý đón nàng vào cổng nhà hắn chưa?”
Ánh mắt tò mò của những người xung quanh rơi lên người ta, khiến lòng ta chợt thắt lại.
Chàng đã đi tìm Tề Thiệu!
Cơn giận ập đến, ta không nhịn được, giọng gắt gỏng hơn:
“Đó là chuyện của ta, liên quan gì đến chàng?”
“Chuyện của nàng, chính là chuyện của ta.”
“Chàng thật không biết lý lẽ!”
Lý Hành Chu cười khẽ, ánh mắt lấp lánh, nhìn ta một cách đầy ẩn ý:
“Ta còn có thể vô lý hơn, còn có thể dây dưa hơn nữa .”
Lời này vừa thốt ra, ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Chàng đây là đang lấy chuyện cũ của ta mà giễu cợt!
“Báo ân có nhiều cách, người ta chưa chắc cần nàng phải gả cho hắn.”
Lý Hành Chu hạ giọng, từng lời từng chữ đều kiên nhẫn giảng giải với ta.
Ta chưa từng thấy chàng hạ mình đến thế để dỗ dành ai, suýt chút nữa đã mềm lòng.
Suýt chút nữa ta đã đồng ý theo chàng.
Hiện giờ chàng ý khí phong phát, thoát khỏi những khốn khó ngày trước, bất kể là dung mạo hay khí chất, đều càng thêm xuất chúng.
Ngày trước ta đã không kìm được lòng mà yêu chàng, nay lại càng chẳng có lý do để không động tâm.
Nhưng ta không thể.
Có người từng vì ta mà liều mạng, ta phải chăm sóc người ấy cả đời.
12
Trong yến tiệc nhà người, ta không thể làm kẻ gây náo loạn.
Ta nâng chén rượu uống cạn, hướng về Triệu Uyển mà xin lỗi.
Tửu lượng của ta vốn không tốt, tuy không phải vừa uống đã ngã, nhưng cũng khó chịu không ít.
Chỉ là ta không muốn ở lại thêm chút nào, trong lòng chỉ mong rời khỏi nơi này thật nhanh.
Ta bước loạng choạng trong con ngõ nhỏ, nhưng ta vừa rời khỏi cửa, Lý Hành Chu liền vội vã bước theo sau.
Men rượu bắt đầu dâng lên, ta dựa vào cơn say, bất ngờ đẩy mạnh Lý Hành Chu một cái.
Khóe miệng ta run rẩy, giọng nói mang theo tiếng nức nở:
“Sao bây giờ chàng mới đến! Chàng đã đến muộn rồi, chàng có biết không?”
Sắc mặt chàng thoáng trầm xuống, vội đưa tay đỡ lấy ta, nhưng ta đã túm lấy tay áo chàng mà khóc òa lên.