Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN Chương 4 XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN

Chương 4 XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN

7:17 sáng – 11/12/2024

15

Phí Dạ Huyền vẫy tay, từng nhóm thị vệ lần lượt khiêng sính lễ vào, gần như lấp đầy toàn bộ tiền sảnh.

So với những lễ vật mà Phí Dạ Huyền mang tới, sính lễ của Thẩm Lễ chẳng khác gì trò đùa, thô sơ đến mức không đáng nhìn.

Phụ thân kinh ngạc đến mức mắt mở to, không thể tin nổi nhìn Phí Dạ Huyền, lại nhìn sang ta, như thể vừa hiểu ra điều gì đó.

“Thái tôn điện hạ, Lệnh Nghi nàng… nàng…”

Phí Dạ Huyền khẽ nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm  chăm chú nhìn vào mắt ta, giọng nói dịu dàng:
“Lệnh Nghi, nàng có đồng ý không?”

Đồng ý không? Tất nhiên là ta đồng ý!

Chu gia chúng ta chỉ là thương nhân giàu có ở Ninh Thành, mà trong xã hội này, thương nhân có địa vị thấp nhất. Nếu trở thành chính thê của Phí Dạ Huyền, tương lai ta sẽ là hoàng hậu.

Ta cảm thấy bản thân trong sách thật là ghê tởm, nếu có cơ hội làm hoàng hậu, ai lại muốn làm vợ Thẩm Lễ? Hừ!

Nhưng còn Giang Huyền biểu ca thì sao? Hiện tại ta vẫn chưa chắc chắn được liệu Giang Huyền và Phí Dạ Huyền có phải cùng một người không.

Vì vậy, ta e thẹn cầm chiếc khăn trong tay, xoắn nhẹ, rồi nói:
“À… nhưng ta vẫn thích Giang Huyền biểu ca hơn.”

Khi nói, ta lén dùng khóe mắt quan sát sắc mặt của Phí Dạ Huyền.

Hắn cong môi, cười như không cười nhìn ta:
“Hóa ra là vậy. Nhưng dù Lệnh Nghi lựa chọn thế nào, bản vương đều sẽ đợi nàng.”

Phụ thân giật giật mí mắt, trừng mắt nhìn ta một cái thật mạnh.

Ta đoán, chắc là ông đang mắng ta không biết điều.

Nhưng Thẩm Lễ bên cạnh lại cuống quýt.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước tới đối diện Phí Dạ Huyền, cố gắng lấy dũng khí, ngẩng cao đầu nói:
“Thái tôn điện hạ, vì sao ngài hết lần này đến lần khác cướp đi thê tử của ta!”

Phí Dạ Huyền khẽ nhấc mắt, nụ cười của hắn lạnh nhạt nhưng sắc bén:
“Thẩm công tử, ai là thê tử của ngươi?”

“Lệnh Nghi! Chu Lệnh Nghi! Nếu ngài không xuất hiện, nàng vốn dĩ sẽ là thê tử của ta!”

Phí Dạ Huyền hờ hững xoay chiếc nhẫn trên tay, khẽ “hừ” một tiếng:
“Ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện với bản vương như vậy? Người đâu, lôi ra ngoài.”

Thị vệ bên cạnh Phí Dạ Huyền lập tức áp giải Thẩm Lễ, lại lần nữa kéo hắn đi như kéo một con chó.

Thẩm Lễ vẫn không cam tâm, miệng liên tục gọi tên ta:
“Lệnh Nghi! Nàng cũng trọng sinh, đúng không? Nàng nhớ rõ ta mà!”

Trong lòng Thẩm Lễ, mọi chuyện không đúng chút nào.

Kiếp trước, mặc dù giữa hắn và ta có một số mâu thuẫn nhỏ, và hắn đã làm tổn thương ta, nhưng về sau chẳng phải chúng ta đã hòa hợp lại sao?

Vậy tại sao kiếp này ta lại không chịu nhận hắn nữa?

Dù nghĩ thế nào, Thẩm Lễ cũng không thể hiểu nổi.

Hắn chỉ có thể không ngừng gọi tên ta, nhưng Phí Dạ Huyền không cho hắn cơ hội.

Rất nhanh, tiếng gậy đánh lên cơ thể hòa với tiếng kêu la thảm thiết của Thẩm Lễ vọng vào.

Ta hả hê, không nhịn được mà cười trộm.

Phí Dạ Huyền đứng bên, ánh mắt nhìn ta càng thêm dịu dàng.

16

Phí Dạ Huyền bảo ta hãy suy nghĩ nghiêm túc xem có muốn làm chính thê của hắn không.

Ta chống cằm, vẻ mặt đầy trăn trở.

Thật ra, trong nguyên tác, Phí Dạ Huyền đối xử với ta rất tốt.

Hắn yêu ta sâu đậm, mang mọi bảo vật quý giá trên đời dâng đến trước mặt ta, chỉ cầu ta quên Thẩm Lễ và toàn tâm toàn ý ở bên hắn.

Một người vừa chung tình vừa bệnh hoạn như thế, ta có chút… không thể từ chối.

Nghĩ đến đây, ta đột ngột đập bàn một cái thật mạnh.

Rõ ràng ta đã gần như chắc chắn Phí Dạ Huyền chính là Giang Huyền biểu ca, vậy mà còn băn khoăn gì nữa!

Ta vội vàng chạy đến viện của Giang Huyền biểu ca.

Trong viện, Giang Huyền vận áo trắng tinh khôi, tóc buộc gọn bằng ngọc quan, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt, đang cúi người chăm sóc chậu hoa.

“Giang Huyền biểu ca!”

Ta lao thẳng tới, nắm lấy ống tay áo của hắn.

Dường như hắn chẳng bất ngờ trước sự xuất hiện của ta.

“Biểu muội đến tìm ta, là vì cảm thấy áy náy sao?”

Hắn đặt bình tưới hoa xuống, đôi mắt đen thẳm nhàn nhạt nhìn ta.

Áy náy! Ta có gì phải áy náy?

Vì ta đã nhìn thấy trên cổ tay của Giang Huyền có một vết móng tay hơi sâu.

Đó chính là vết mà tối qua, trong bồn tắm, ta đã cào lên cổ tay Phí Dạ Huyền.

Bây giờ, vết móng tay này là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy Giang Huyền biểu ca chính là thái tôn điện hạ.

Trong lòng ta chợt nảy ra một ý nghĩ tinh quái.

Ta buông tay hắn, cắn môi, vẻ mặt ấm ức nhìn hắn.

“Giang Huyền biểu ca, xin lỗi, biểu muội đã thay lòng đổi dạ rồi.”

Giang Huyền khẽ “ừ” một tiếng, lặng lẽ chờ ta nói tiếp.

“Thái tôn điện hạ đã đến cầu thân muội. Muội muốn làm hoàng hậu, cho nên…”

Giang Huyền gật đầu:
“Tốt, đó là lời muội nói.”

Hả? Hắn không hề tức giận chút nào?

Ta có chút mơ hồ.

Chẳng phải Giang Huyền rất thích diễn kịch trước mặt ta sao? Lẽ ra bây giờ hắn phải khóc lóc níu kéo ta chứ? Sao lại bình thản đến thế?

Ta kỳ quái nhìn hắn một cái:

“Giang Huyền biểu ca, huynh không tức giận à?”

“Biểu muội muốn ta tức giận sao?”

“…”

Ta bỗng không biết nói gì nữa.

Thấy ta như vậy, khóe môi Giang Huyền khẽ cong lên, hắn quay người, ra hiệu bằng tay.

Mấy ám vệ từ trên cây sau lưng hắn nhảy xuống, đồng loạt quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng nói:

“Thái tôn điện hạ, thuộc hạ đã xử lý Thẩm Lễ theo lệnh của ngài.”

Rõ ràng ta đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoang mang.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Huyền nữa, lặng lẽ gảy gảy ngón tay, từ từ dịch chuyển chân, định rời đi.

Nhưng Giang Huyền không cho ta cơ hội.

Hắn từ từ tiến tới, cơ thể cao lớn ép ta vào bức tường phía sau, cúi xuống nhìn ta chằm chằm.

“Biểu muội định đi đâu?”

Ta ngẩng lên, vừa hay chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Trong đôi mắt ấy, có một chút chiếm hữu và tình cảm khó diễn tả thành lời.

“À… biểu ca, phụ thân tìm muội có việc.”

Giang Huyền khẽ nhúc nhích yết hầu, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi ta, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa bá đạo, khiến ta gần như nghẹt thở, nước mắt sinh lý trào ra.

Một lúc sau, hắn mới buông ta ra.

Khóe mắt hắn hơi ửng đỏ, ngón tay dài lướt qua đôi môi đỏ hồng vì nụ hôn vừa rồi, giọng khàn khàn nói:

“Biểu muội, giải độc hôm nay xong rồi hẵng đi.”

17
“Biểu ca… a, thái tôn điện hạ, sao lại có thể phóng túng giữa ban ngày!”

Giang Huyền , à không, phải gọi là Phí Dạ Huyền cắn lên vai ta, như thể mang hết uất ức và giận dữ hòa vào sự chiếm đoạt mãnh liệt.

“Giúp biểu muội giải độc mà, sao có thể gọi là phóng túng?”

Tiếng thở dốc không ngừng vang lên trong căn phòng, còn bên ngoài, trên cây, mấy ám vệ đang bịt tai lại bằng bông, cố gắng trốn tránh mọi âm thanh, mắt nhìn xa xăm.

18

Cuối cùng, ta kiệt sức đến mức ngất đi.

Trong cơn mơ màng, ta chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, ta trở về Ninh Thành của mười năm trước.

Khi ấy, ta là đích nữ được yêu chiều nhất của Chu gia ở Ninh Thành, kiêu ngạo, bướng bỉnh, tính cách ngỗ ngược, thích cải trang lẻn ra ngoài chơi.

Trên đường, ta cứu một cậu bé đang bị đám ăn mày đánh đập.

Cậu bé toàn thân đầy thương tích, quần áo rách nát, co ro trong góc, nắm chặt một cái bánh bao bẩn.

Nhưng khuôn mặt của cậu lại rất đẹp.

Mới bảy tuổi, ta đã cảm thấy động lòng, liền bảo nha hoàn mua ít đồ ăn cho cậu.

Nhìn cậu bé ăn như sói đói, ta cảm thấy rất mãn nguyện.

“Tại sao họ lại đánh ngươi?”

Cậu bé nuốt miếng bánh trong miệng, mơ hồ đáp:
“Họ nói, là tiểu thư Chu gia không ưa ta, nên bảo họ đến đánh ta.”

Ta: “?”

Ta còn chẳng biết cậu là ai, sao lại không ưa được?

Vừa định giải thích, cậu bé đã trừng mắt đầy sát khí:
“Ngày nào đó, ta nhất định sẽ báo thù Chu gia tiểu thư vì mối nhục hôm nay!”

Ta: “…”

Ta suýt nữa muốn bóc miếng bánh trong miệng cậu ra.

Nhưng ta cũng không phải kẻ đầu óc ngu si, chỉ cần tra một chút đã biết là thứ muội của ta âm thầm gây chuyện, mượn danh ta để đi bắt nạt người khác.

Sau khi làm rõ, ta đến giải thích với cậu bé, nói rằng kẻ sai khiến người đánh cậu không phải là tiểu thư Chu gia, mà là nhị tiểu thư Chu gia.

Cậu bé nửa tin nửa ngờ nhìn ta:
“Sao ngươi biết?”

Ta cười thần bí:
“Bởi vì ta chính là tiểu thư Chu gia.”

Sau đó, khi ta đến tìm cậu lần nữa, cả Ninh Thành đều không thấy bóng dáng của cậu đâu.

Ta cứ tưởng cậu bé đã chết, đau lòng mất mấy ngày.

Nào ngờ, cậu chính là thái tôn điện hạ lưu lạc đến Ninh Thành.

Thật là thù dai!

Khi nhỏ ta giấu thân phận chơi với cậu, lớn lên, cậu lại giấu thân phận tiếp cận ta.

Để “báo thù”, cậu còn liên thủ với phụ thân ta, bịa ra một thân phận giả để tiếp cận ta!

19

Tỉnh dậy, ta nghiến răng, đập một cái mạnh vào eo của Phí Dạ Huyền.

“Chàng đến để báo thù ta sao?”

Phí Dạ Huyền hờ hững nhấc mí mắt:
“Cái gì?”

“Không phải chàng từng nói, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù Chu gia tiểu thư sao? Giờ thì tốt rồi, chàng đã báo được thù!”

Hắn quấn ta suốt một canh giờ rưỡi, làm ta mệt đến nỗi đau lưng nhức chân, không dậy nổi khỏi giường, coi như đã báo thù xong đi!

Phí Dạ Huyền hừ nhẹ một tiếng, đưa cánh tay dài ra ôm ta vào lòng.

“Đúng vậy, thù báo xong rồi. Vậy Chu tiểu thư, có thể theo ta về kinh thành không?”

Ta hừ nhẹ:
“Phải nói trước, ta muốn làm chính thê.”

20

“Được, được, để nàng làm chính thê.”

Vào một ngày lành tháng tốt, ta đã rước “Giang Huyền biểu ca” về làm phu quân của mình.

Phụ thân ngồi ở ghế trên, khi bà mối hô “Nhị bái cao đường,” gương mặt ông rõ ràng cứng đờ.

Nhìn thấy Phí Dạ Huyền sắp quỳ xuống dập đầu, phụ thân vội vàng run rẩy đứng dậy định ngăn lại, nhưng không kịp. Phí Dạ Huyền đã ngay ngắn quỳ xuống, cùng ta hoàn tất nghi thức bái đường.

Phụ thân trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu.

Bắt thái tôn điện hạ đương triều quỳ xuống trước mình, ông nào dám chứ!

Nhưng do ta nhất quyết thực hiện lời hứa, muốn “Giang Huyền” làm hiền tế nhà họ Chu.

Phụ thân cực lực phản đối, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại ta và Phí Dạ Huyền.

Thế là một hôn lễ diễn ra, trong đó người đau khổ nhất chính là phụ thân ta.

Những gia đình danh giá ở Ninh Thành đều đến dự.

Khách khứa rạng rỡ mặt mày chúc rượu phụ thân, nhưng ông vẫn ngơ ngẩn như không tin nổi vào thực tại.

“Chúc mừng, chúc mừng Chu huynh, hiền tế nhà ngài thật sự là một nhân tài hiếm có!”

“Hahaha, chúc mừng Chu tiểu thư đã chọn được một tấm lang quân như ý!”

Trong những lời chúc mừng không ngớt, gương mặt căng cứng của phụ thân dần giãn ra, ông kể hết về việc Chu gia sắp chuyển đến kinh thành.

Phí Dạ Huyền đã sắp xếp cho phụ thân một chức quan nhỏ ở kinh thành, vừa nhàn nhã vừa đơn giản. Như vậy, phụ tự ta không cần phải chia xa.

Chu gia bao đời nay làm thương nhân, đột nhiên phụ thân lại có chức quan, dù chỉ là quan nhỏ, nhưng đối với một thương nhân, đây là cơ hội trời ban.

Mọi người không ngừng trầm trồ.

21

Đêm tân hôn.

Sau khi uống rượu giao bôi, những người chọc ghẹo cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai phu thê ta trong phòng.

Ta giả vờ e thẹn ngồi lên đùi Phí Dạ Huyền, không yên phận mà cọ qua cọ lại, ngón tay nhấc cằm hắn lên.

Ta cười đắc ý:
“Biểu ca, giờ huynh chính là người của ta rồi.”

Phí Dạ Huyền nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch:
“Biểu muội muốn làm gì?”

Ta thần bí lấy ra một dải lụa dài từ dưới nệm, dùng nó trói chặt hai tay Phí Dạ Huyền.

“Biểu ca đã làm rể nhà họ Chu, tất nhiên biểu muội phải là người chủ động rồi.”

Ta đẩy Phí Dạ Huyền ngã xuống giường, nghiêng người hôn xuống.

Phí Dạ Huyền nhắm mắt, khóe môi càng cong hơn.

“Vi phu rất sẵn lòng phối hợp phu nhân.”

*** Hoàn ***