Ta hít sâu một hơi, linh lực xung quanh ta lay động, ánh sáng xanh xám tỏa ra từ người ta, mặt nước trong Uyên Kính dần trở nên yên ả hơn khi ta rót vào đó thêm nhiều linh lực hơn nữa.
Bên trái Uyên Kính, ba ngàn thiên binh của Thần tộc đang cưỡi mây ngồi chờ. Bên phải là binh sĩ Ma tộc đứng giữa mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lóe lên khắp trời. Bên cạnh Dĩ Cương là Khương Dụ, còn trước mặt hắn là Mặc Yêu.
Trong tay Mặc Yêu là thanh U Nộ kiếm, biểu tượng của Ma Hoàng.
Khương Dụ và Dĩ Cương vốn đều là Thần tộc, đứng cạnh nhau cũng chẳng có gì lạ, nhưng không hiểu sao ta vẫn thấy bất an.
Ta nhìn về phía xa, nơi sấm chớp và bão tố cuộn trào, chắc chắn là nơi có Dĩ Cương.
“Vút”
Ta phản ứng nhanh, bắt được một quả mai. Sau đó một luồng hơi nóng phả lên cổ ta, cùng với đó là một mùi tiên hương thoang thoảng. Khương Dụ ôm chặt lấy vai ta, ghé sát tai nói nhỏ:
“Phục Mi, nàng định đi đâu?”
Ta lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, rút kiếm chỉ vào hắn, giận dữ nói:
“Ta thế nào, không liên quan gì đến Thiên Đế!”
“Chậc chậc.”
Hắn cười, đôi mắt ánh lên nét giễu cợt, nói:
“Ta không ngờ, Phục Mi lại có lúc tức giận thế này… Nhưng… phía trước kia, nàng không thể đi.”
Tiếng sấm từ phía xa vọng lại, ta không biết kẻ trước mặt ta là phân thân của Khương Dụ hay là chính hắn, nhưng dù thế nào, ta cũng không có thời gian để đôi co với hắn!
Ta vung kiếm, sát khí đỏ rực từ kiếm quét qua, nơi nó đi qua đều hóa thành bụi. Ta rót thêm linh lực vào thân kiếm, chỉ trong chớp mắt đã triệu hồi hàng trăm thanh kiếm mà phóng thẳng vào Khương Dụ như mưa rơi.
Sau cơn mưa kiếm, ta cưỡi gió lao lên, một kiếm đâm thẳng vào trước ngực Khương Dụ. Hắn không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Thà chết ở đây.”
Hắn giơ tay chỉ về phía xa, cười nói:
“Ta thà chết trong tay nàng, cũng cam tâm tình nguyện.”
Hắn siết chặt thân kiếm, tự ép lưỡi kiếm vào cơ thể mình, máu chảy thành dòng dọc theo tay hắn, ta hoảng hốt, vội vàng rút kiếm ra.
Hắn khẽ nhíu mày, hai bàn tay đẫm máu nắm lấy tay ta, nói:
“Nàng chẳng lẽ không nỡ giết ta sao?”
Ta lạnh lùng rút tay ra, nói:
“Nếu ngài chết, cuộc chiến giữa Thần tộc và Ma tộc sẽ trở nên hỗn loạn… Còn nữa, nếu ngài muốn tuẫn thiên, tự kết liễu mình là được, sao phải làm phiền người khác?”
Nói xong, ta hất máu trên tay xuống đất. Chuyện cũ năm xưa, ta chỉ muốn nó trôi qua trong thiên hà mênh mông mà thôi, không bận tâm nữa.
10
Ta đã tìm thấy Dĩ Cương.
Viên hồng ngọc trước ngực ta tỏa ra hơi ấm, giống như khi ta nắm tay hắn vậy.
Khi thanh kiếm Kinh Hồng của Dĩ Cương rạch ngang bầu trời, triệu hồi thiên lôi và cơn thịnh nộ, ta không ngờ rằng hắn lại biết loại pháp thuật này. Ta luôn nghĩ rằng chỉ có những người như Thiên Đế mới biết những bí thuật này.
Ta kể cho Dĩ Cương nghe về việc Hàn Khuyết Thần Quân đã tỉnh dậy, hắn khẽ cười, nói:
“Ta đã biết rồi… Hàn Khuyết…”
Hắn nắm chặt tay ta, nói:
“Nàng đã đến, ta không nỡ để nàng đi nữa. Nhưng mà Phục Mi… nàng không nên đến đây, lần này, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”
Đôi mắt Dĩ Cương đỏ ngầu.
“Nếu nàng chết… có lẽ, ta cũng sẽ như Hàn Khuyết Thần Quân… Phục Mi, so với việc đó, ta thà cùng nàng sống hoặc cùng nàng chết, đó mới là lựa chọn tốt nhất.”
Lúc này, giữa tiếng sấm rền vang, Mặc Yêu cất tiếng lớn:
“Nếu Thần tộc chịu giao Thiên Đế ra, bổn cung sẽ giữ nguyên giao ước, không can thiệp vào chuyện của Thần tộc.”
Khương Dụ tạo ra một phân thân, dùng thanh Thương Linh kiếm chém đứt ngọn núi bên cạnh Mặc Yêu khiến núi lở, đè chết không ít binh sĩ Ma tộc.
“Ma tộc, chẳng qua chỉ là thế thôi.”
Khương Dụ cười khẩy:
“Nếu các ngươi chịu giao trả Mặc Yêu lại, bổn tọa sẵn sàng biến chiến tranh thành hòa bình.”
Mặc Yêu nhíu mày cười khẩy rồi rạch tay bằng thanh U Nộ kiếm. Những giọt máu ngưng tụ thành hàng trăm luồng hắc vụ, biến thành hàng trăm Mặc Yêu. Cảnh tượng đó thực sự rất đáng sợ.
“Thiên Đế không phải luôn tự nhận rằng thuật phân thân của Thần tộc rất lợi hại sao? Hôm nay, chúng ta thử so tài một phen!”
Mặc Yêu vung tay, binh sĩ Ma tộc đều hóa thành hắc vụ, bắt đầu tràn về phía thiên binh Thần tộc.
Dĩ Cương phản ứng nhanh, vung mạnh thanh Kinh Hồng kiếm lên. Lưỡi gươm ánh kim đỏ quét qua, hắc vụ tản ra, nhưng chẳng bao lâu sau, lại hợp lại thành hình.
Khương Dụ siết chặt thanh Thương Linh kiếm, thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Mặc Yêu, bóp chặt cổ nàng ta.
Những làn hắc vụ của Ma tộc lan rộng vào hàng ngũ thiên binh Thần tộc, bất kỳ ai chạm vào đều lập tức hóa thành tro bụi.
Dĩ Cương toát mồ hôi tay, chiêu thức này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trận đại chiến giữa Thần tộc và Ma tộc hàng chục vạn năm trước.
Ma tộc ở vùng man hoang đầy rẫy những thuật vu cổ bí hiểm, so với Thần tộc sống trong yên bình, các tiên nhân của Thần tộc suốt ngày tiệc tùng vô độ, còn Ma tộc lại có không ít những kẻ tài ba.
“Dĩ Cương.”
Ta nhìn về phía xa, nơi Khương Dụ và Mặc Yêu đang quần thảo, binh sĩ Thần tộc xung quanh lần lượt hóa thành hư vô.
Ta nói:
“Ngươi và Khương Dụ, nhất định phải phong ấn Ma tộc mãi mãi ở vùng man hoang này.”
Dĩ Cương nhìn ta, ánh mắt dần dần dao động, hắn dừng tay, lớn tiếng hét:
“Phục Mi! Nàng không được phép làm như vậy!”
Hắn định dùng dây trói tiên để trói ta lại.
Nhưng vào lúc này ta không muốn để Dĩ Cương chết như Hoài Hiền Thần Quân, đến cả linh thể cũng không còn xót lại chút gì, nên bây giờ không gì có thể ngăn cản ta.
“Làm sao mà không được? Dù gì ta cũng đã sống mười mấy vạn năm, linh lực thanh khiết nên Thiên Đạo sẽ chấp nhận, ngươi đừng lo.”
Ta nắm chặt Uyên Kính, tập trung toàn bộ linh lực vào nó.
Trong vùng đất đen tối vô biên của Ma giới, linh lực xanh xám tỏa ra từ cơ thể ta trở nên chói mắt hơn bao giờ hết.
Sóng lớn xanh xám từ Uyên Kính cuộn lên, cuốn trôi hắc vụ đi, cứu được rất nhiều thiên binh.
Nhưng đó chỉ là một chút ít, ta chỉ có thể ngăn cản cuộc chiến này bằng cách hiến tế chính mình cho Hỗn Độn Thiên Phụ.
Hàn Khuyết Thần Quân đã nói đúng, cuộc sống của thần tiên mấy chục vạn năm quả là quá dài. Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc cuối cùng này, ta biết rằng…
“Không…!!!!”
Giọng của Dĩ Cương run rẩy.
Ta nghĩ, có lẽ Dĩ Cương cũng yêu ta, như vậy là đủ rồi.
Những binh sĩ Ma tộc vây quanh hắn ngày càng đông, hắc vụ cũng dày đặc hơn. Dù hắc vụ không thể xâm nhập vào cơ thể hắn, nhưng những lưỡi kiếm cứa vào da thịt đã tạo ra hàng chục vết thương, máu chảy ròng ròng.
“Phục Mi! Bổn tọa không cho phép nàng làm vậy! Bổn tọa mới là chủ nhân duy nhất của Thần tộc! Làm sao có thể để thần tiên dưới trướng mình tự ý hy sinh!”
Một luồng sáng vàng chói mắt che khuất tầm nhìn của ta, khiến ta không thể di chuyển được.
Ta nhìn Khương Dụ, hai mắt hắn đẫm lệ, áo trắng nhuốm đầy máu đen tỏa ra mùi tanh nồng. Bộ dạng bây giờ của hắn giống như lần đầu hắn đến Ân Thừa Vương phủ, nhưng giờ đây, hắn nhếch nhác hơn nhiều.
Dĩ Cương chạy đến ôm ta. Người hắn cũng nồng nặc mùi máu. Ta đưa mắt nhìn về nơi hắn vừa đi qua, nơi đó ngập tràn máu đỏ.
Trời đất u ám, máu đổ lan tràn, những hung thú ở các dãy núi xung quanh gầm thét, tiếng kêu nghe chói tai. Những thân cây khô của Ma tộc được tưới đẫm máu, phát ra ánh đỏ, đất cũng bị nhuốm màu đỏ tươi.
Khương Dụ cầm thanh Thương Linh kiếm, toàn thân kiếm đã bám đầy máu đen. Hắn nhắm mắt lại, triệu hồi những luồng sóng linh lực vàng kim tỏa ra quanh hắn, cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Khương Dụ, hắn đây là…hắn muốn tuẫn thiên!
Mặc Yêu đã chết rồi.
Ta nhận ra điều đó là vì khi Mặc Yêu chết đã hóa thành những hắc vụ bám quanh Khương Dụ, và đó cũng chính là tàn hồn cuối cùng của nàng ta.
Tại sao một kẻ ích kỷ như Khương Dụ lại chịu hiến tế? Có lẽ hắn đã nhận ra trái tim mình, nhưng quá muộn, quá muộn rồi….Mặc Yêu đã chết rồi.
Khương Dụ cau mày, khuôn mặt đầy máu hòa lẫn với nước mắt chảy dài. Sau đó nhưng tia linh lực quanh hắn bùng nổ, những luồng hắc vụ chạm vào đều tan biến.
Thanh Thương Linh kiếm không chịu nổi sức ép đã vỡ thành mảnh vụn. Khi đó, Khương Dụ cũng dần dần hóa thành những điểm sáng nhỏ.
“Thiên Đế!!!!”
Binh sĩ Thần tộc quỳ xuống, gào khóc. Ba ngàn tiên chúng thần sắc bi thương, cũng nhỏ lệ, thương tiếc cho vị Thiên Đế vừa lên ngôi ba trăm năm.
Khương Dụ liếc nhìn luồng hắc vụ đen đỏ đang vây quanh mình, vẻ mặt bình thản nhưng tràn ngập bi thương.
Bằng bí thuật truyền âm, giọng nói của hắn vang vọng mỗi lúc một rõ hơn khi hắn dần tan biến vào trong làn hắc vụ.
“Lập con trai của Bàng Hiến, Trọng Dịch, làm Thiên Đế. Bổn tọa tuẫn thiên, trở về lục đạo, các tiên thần hãy tự bảo trọng.”
Khương Dụ đã tuẫn thiên rồi.
Giống như Hoài Hiền Thần Quân ngày trước, hắn biến mất, thiên hạ lại mưa ngọt, hung thú gầm rú, vạn vật hồi sinh, đất đai phủ đầy màu xanh tươi, như thể chưa có gì từng xảy ra.
Dĩ Cương run rẩy ôm lấy ta, nói:
“Người đáng lẽ tuẫn thiên là ta.”
Ta lắc đầu, dùng khăn tay lau máu trên mặt hắn, nói:
“Khương Dụ là một kẻ ích kỷ. Nhưng cuối cùng, hắn cũng đã động lòng.”
Ta chỉ về phía đám hắc vụ vẫn chưa hoàn toàn biến mất kia. Dĩ Cương chỉnh lại y phục cho ta, vuốt thẳng những lọn tóc bị rối, nói:
“Đột nhiên ta nhớ ra… Nếu không phải ta rơi vào giấc ngủ sâu, Thiên Đế nhân lúc đó đã lừa nàng đi thì ta thậm chí còn không biết… Phục Mi, ta luôn thích nàng.”
Cơn ấm áp bỗng nhiên dâng lên mặt ta, ta đấm nhẹ vào ngực Dĩ Cương:
“Ngươi lại nói bậy nữa rồi!”
Ta lỡ đấm vào vết thương của hắn, hắn nhăn nhó, đau đến nhe răng.
Thật ra, ta biết hắn đã quen chịu đựng những vết thương như vậy, chắc chẳng đau gì nhiều nhưng ta vẫn lo lắng mà phản ứng theo thói quen.
Dù sao, bây giờ cũng không phải lúc để chìm đắm vào tình cảm nam nữ.
Hung thú đang nổi loạn, nhân gian đang rơi vào cảnh luyện ngục, là lúc mọi thứ cần phải tái sinh.
Ta được giao nhiệm vụ tiêu diệt hung thú, còn Dĩ Cương sẽ xuống nhân gian, mang đến một tia hy vọng cho loài người.
….
Lại thêm ba trăm năm nữa trôi qua.
Lúc này trong Thiên Cung, mây mù giăng đầy, các vị thần tiên đang vui vẻ tiệc tùng, tiếng cười đùa và tiếng cụng ly vang vọng khắp nơi.
Dĩ Cương lúc nào cũng mặc áo đỏ, dù là bốn mùa trong năm, và trong một chuyến xuống trần gian, hắn đã buộc ta cũng phải mặc một bộ đồ đỏ.
Hắn tự nhổ lông của mình để làm chiếc phượng quan và khăn quàng vai cho ta, cuối cùng còn trùm lên đầu ta một chiếc khăn đỏ.
Tiếng kèn trống càng lúc càng lớn, nhưng hôm nay, dù không êm tai bằng tiếng đàn cổ cầm của Dĩ Cương, ta lại cảm thấy chúng nghe thật dễ chịu.
“Một lạy trời đất!”
Ta và Dĩ Cương cùng nhau lạy trời đất.
“Hai lạy cao đường!”
Ta sững sờ, vì thần tiên chúng ta làm gì có cao đường để lạy. Dĩ Cương nắm lấy tay ta, lại lạy thêm một lần nữa về phía trời đất.
“Phu thê giao bái!”
Ta cùng Dĩ Cương giao bái. Hắn dùng cán hồng trâm nhấc chiếc khăn đỏ trên đầu ta lên.
Bên tai là tiếng Nguyệt Lão đang ngâm nga những lời chúc phúc chẳng quan trọng gì.
Ta hoàn toàn không để ý, vì không có gì có thể sánh được với bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay ta lúc này.
End