Dĩ Cương bất ngờ mỉm cười nhẹ nhõm, đưa tay vuốt phẳng đôi lông mày đang chau lại của ta.
“Phục Mi, nếu ngày đó thật sự đến…”
Dĩ Cương khẽ nhíu mày, trong nháy mắt, hắn thi triển chú thuật khiến lửa sáng rực quanh người hắn giống như ánh bình minh phương đông, tóc đen tung bay, áo choàng đen đỏ thẫm thấm đầy vết máu.
Trong tay hắn xuất hiện một viên hồng ngọc. Hắn đưa viên hồng ngọc đó cho ta, viên ngọc nhỏ xuống một giọt máu nhưng không có mùi tanh mà ngược lại còn có một mùi hương kỳ lạ.
“Đây là, nguyên đan của ta. Phục Mi, ta không giống Hoài Hiền… Ta chẳng có gì để lại cho nàng. Ta…”
Hắn im lặng, ta càng thêm tức giận.
Ta nói:
“Hoài Hiền Thần Quân đã để lại thần khí cho ta, cũng là bản thân ông ấy muốn đi… Dĩ Cương, sao ngươi không thử nghĩ cách khác, sao phải làm điều ngu ngốc này…”
Dĩ Cương không trả lời, biến ra một sợi dây nhỏ, xâu viên hồng ngọc thành một chiếc vòng cổ, rồi thi triển định thân thuật lên ta, sau khi đeo chiếc vòng cổ tượng trưng cho sinh mệnh của hắn vào cổ ta, hắn mới búng tay giải định thân thuật.
Ta không hiểu sao bản thân mình lại khóc, cố nén cơn nức nở mà nói:
“Ngươi lấy lại đi, nếu ta lỡ tay làm vỡ, ngươi…”
Dĩ Cương vỗ nhẹ đầu ta, nói:
“Sẽ không đâu, Phục Mi. Nó không dễ vỡ như nàng nghĩ đâu…”
Hắn lau nước mắt cho ta, sau đó còn hôn nhẹ lên má ta.
Ta vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của hắn trên má mình, nếu không phải thế thì ta đã tưởng mình đang trong ảo giác.
Ta buồn bã nói:
“Ngươi… Ta… Ta đã từng gả cho người khác rồi…”
Dĩ Cương không bận tâm:
“Có gì đâu… Trước nàng, ta cũng từng cưới một nữ tiên, nhưng… đó chỉ là do mai mối mà thôi.”
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói:
“Nhưng Phục Mi, ta thật sự thích nàng, từ khi nàng còn là tiểu yêu bên cạnh ta, ta đã thích rồi. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau hơn mười vạn năm. Ít nhất, trong thời khắc cuối cùng này, ta muốn nói cho nàng biết tấm lòng của ta.”
Đêm đó, Dĩ Cương ôm ta, uống rượu suốt đêm, nói chuyện suốt đêm. Ta chưa từng biết hắn có nhiều chuyện để kể như vậy, kể cả những câu chuyện khi hắn gặp ba vị thần quân còn lại, cả chuyện hắn kết thân với nữ tiên đó, hắn cũng không giấu diếm ta.
Hắn còn kể một câu chuyện cười, rằng khi Khương Dụ ra đời, chính hắn là người bế ra khỏi điện. Khi sinh ra, Khương Dụ không khóc, Hoài Hiền Thần Quân đã đoán mệnh cho hắn, nói rằng cả đời hắn sẽ cực khổ, mệt mỏi, đầy gian truân.
Dù câu chuyện đó về Khương Dụ không buồn cười lắm, nhưng ta vẫn cười theo.
Dĩ Cương cứ lải nhải suốt, trong ký ức của ta, dường như hắn chưa bao giờ là người nhiều lời như vậy.
“Vì sao hôm nay lại nói nhiều vậy?” Ta hỏi.
Dĩ Cương ngẩn người, vòng tay ôm ta chặt hơn.
“Ai biết được, đây có thể là ngày cuối cùng ta nhìn thấy nàng.”
Hắn ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng trong hũ. Dĩ Cương chưa bao giờ say, nhưng hôm nay, trông hắn có vẻ mệt mỏi, mắt hắn gần như nhắm lại. Hắn ôm lấy ta và ngả xuống giường.
“Phục Mi, ta không ngờ… Ta cũng có lúc biết sợ.”
Giọng nói mệt mỏi của hắn lúc này giống như một ông già nói lời trăn trối vậy. Ta chợt nhớ ra, Dĩ Cương, hắn cũng gần năm mươi vạn tuổi rồi, sinh ra cùng với trời đất hỗn độn.
Ta nhắm mắt lại, nói:
“Ngủ đi, đừng nghĩ gì cả. Nếu có thể… ngày mai ta có thể cài một cây trâm lên tóc ngươi không…”
“Không được.”
Hắn ôm ta ngồi dậy:
“Phục Mi, ngày mai nàng phải đến Thiên Cung, không được đi đâu cả!”
Giọng điệu của Dĩ Cương cứng rắn đến mức không thể phản kháng. Viên hồng ngọc trước ngực phát ra hơi ấm, sưởi ấm cả lồng ngực ta, ta cười nói:
“Ngươi và ta không sinh cùng ngày thì sao không thể chết cùng ngày?”
9
Khi ánh bình minh vừa hé rạng thì ta cũng tỉnh dậy.
Ta đã ngủ ba ngày rồi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tiên khí tràn ngập, mây mù làm giường, tinh vân làm bàn, không còn giống như căn nhà gỗ ở Mê Lâm của ta nữa.
Ta vỗ mạnh lên đầu, cảm thấy vẫn còn có chút choáng váng.
Dĩ Cương chắc hẳn đã hạ dược ta, đưa ta vào Thiên Cung của hắn, còn dựng kết giới để nhốt ta… Đúng là hắn coi thường ta quá.
Thiên Cung đầy tiên đan linh thảo, và Hàn Khuyết Thần Quân cũng đang say ngủ tại đây, do đó tiên khí mới dày đặc đến vậy.
Kết giới của Dĩ Cương không nhốt ta trong căn phòng này, nhưng lại bao trùm toàn bộ cung, không để sót một góc nào cho ta thoát ra.
Ta bước đến trước cửa, nhẹ nhàng đưa tay, quả nhiên, lớp kết giới trước cửa dễ dàng bị phá vỡ. Ta bước ra ngoài đại điện, đứng ở nơi cao nhất, nhìn ra xa.
Bên dưới Thiên Môn, bầy hung thú đang nổi loạn, tiếng gầm vang không ngớt, mây lành của binh sĩ Thần tộc tụ lại từng đám, hướng về phía Ma giới nơi man hoang.
Tim ta đập nhanh hơn, viên hồng ngọc trước ngực phát ra hơi nóng, ta nắm chặt viên ngọc, cảm nhận nhịp đập của trái tim Dĩ Cương.
Ta vội vã lấy ra la bàn, rót vào đó chút linh lực. La bàn chỉ về phía quỷ phương, làn khói đen mờ mịt bốc lên, ẩn hiện ánh đỏ.
Đây là điềm không lành, báo hiệu chiến tranh, thiên hạ sắp thay chủ.
Quỷ phương hướng xuống, ta đã đoán được rằng Ma Hoàng đã chết, Mặc Yêu lên ngôi Ma Hoàng mới, điều này không có gì bất ngờ. Nhưng vì sao chỉ trong ba ngày, Thần tộc đã chuẩn bị xuất quân đến Ma giới một cách trật tự như vậy?
Ta không đủ linh lực để phá vỡ kết giới của Dĩ Cương. Nhìn quanh, ta thấy đại điện của Hàn Khuyết Thần Quân.
Trong cung này, do được tiên khí nuôi dưỡng nên linh lực của ta có thể dùng không hết. Việc sử dụng linh lực ở đây không quá khó khăn, nhưng nếu ra khỏi cung mà chưa tìm được Dĩ Cương, linh lực cạn kiệt thì ta sẽ chết mất.
Ta bước vào điện của Hàn Khuyết Thần Quân, nhìn gương mặt ngủ say trước mắt. Hàn Khuyết Thần Quân đã chìm vào giấc ngủ hàng vạn năm nay. Không thể nào đến tận bây giớ vẫn chưa tỉnh lại, trừ khi hắn tự nguyện ngủ, và không muốn tỉnh dậy nữa.
Ta nhớ lại lúc trước, Dĩ Cương từng nhắc đến Hàn Khuyết Thần Quân với vẻ mặt đầy tiếc nuối và buồn bã.
Lần cuối cùng ta gặp Hàn Khuyết Thần Quân là khi hắn và Bích Tương Thần Quân cùng xuống nhân gian để trải qua kiếp nạn. Khi trở về thì chỉ có Hàn Khuyết Thần Quân trở về với thân thể đầy thương tích. Sau đó hắn tự nhốt mình trong đại điện, không bao giờ ra ngoài nữa, chỉ đến khi Bích Tương Thần Quân hóa tiên, hắn mới chìm vào giấc ngủ vô tận.
Thần tiên, nhất là những vị cổ thần như họ, thiên kiếp đối với họ chẳng qua chỉ là vết da trầy không đáng kể. Dù hóa tiên thì họ cũng chẳng mảy may than phiền. Vậy nên, chỉ có một khả năng duy nhất: đó là kiếp nạn tình ái.
Ta đưa tay ra, tập trung linh lực.
“Hàn Khuyết Thần Quân, Phục Mi đắc tội…”
Khi ta cất tiếng, Hàn Khuyết Thần Quân mở mắt. Đôi mắt đó không còn sáng trong như lần cuối ta gặp, giờ đã đục ngầu, đầy nước mắt.
Hắn nhìn ta, nói:
“Phục Mi, đã lâu không gặp… Ta cảm nhận được sự bất thường ở Ma giới, nhưng ta…”
Hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ đưa tay truyền hết linh lực vào cơ thể ta.
“Hàn Khuyết Thần Quân… ngài…”
Hắn truyền toàn bộ linh lực mười thành của mình cho ta, và đưa cho ta thanh Tru Thần kiếm mà hắn đã mang theo trong suốt những trận chiến nam bắc.
“Đừng bận tâm, Phục Mi còn cần gì nữa… cứ lấy đi. Chẳng bao lâu nữa… ta sẽ theo Bích Tương… ngươi nhớ hỏi thăm Dĩ Cương giúp ta…”
Hàn Khuyết nói từng câu mà thở dốc liên hồi. Nếu không phải trong cung này đầy linh lực và tiên khí thì với việc hắn truyền hết linh lực của mình qua cho ta, hắn đã không sống được bao lâu.
Hắn liếc nhìn ta một cái, nói:
“Mau đi tìm Dĩ Cương, ta đã giải kết giới cho ngươi rồi…”
Nước mắt hắn lăn xuống, hắn nói:
“Cuộc sống của thần tiên mấy chục vạn năm dài đằng đẵng biết bao. Phục Mi, ngươi phải chăm sóc tốt cho Dĩ Cương. Hắn chỉ còn lại ngươi thôi.”
Hàn Khuyết khép mắt lại, vung tay một cái, một cơn gió thổi qua, đưa ta ra khỏi đại điện.
Ta ngước nhìn bầu trời.
Kết giới vừa được giải, tuyết bắt đầu rơi. Ta cầm thanh Tru Thần kiếm trong tay, nhẹ hơn thanh Kinh Hồng kiếm của Dĩ Cương, nhẹ đến mức như không có gì.
Ta không kịp nghĩ ngợi thêm, nắm chặt viên hồng ngọc, tập trung hết sức lực và linh lực để tìm ra vị trí của Dĩ Cương.
Chỉ cần cảm nhận được chút dao động về linh lực của Dĩ Cương, ta liền lao thẳng đến Ma giới. Nhưng khi đến biên giới, tín hiệu lại mất đi.
Nơi này uế khí rất nặng.
Ta rút thanh Tru Thần kiếm ra, không biết có phải vì Hàn Khuyết Thần Quân đã giết chóc quá nhiều hay không, nhưng thanh kiếm vừa chạm vào khí uế của Ma giới, liền tỏa ra luồng sát khí đỏ rực.
Ta lấy Uyên Kính ra định tìm Dĩ Cương, nhưng trong gương chỉ hiện lên những hình bóng mờ ảo, những cơn sóng dữ dội dâng trào khiến việc tìm Dĩ Cương không hề dễ dàng. Nhưng dù khó khăn đến đâu, ta cũng phải tìm bằng được hắn.
Uyên Kính theo ta hàng vạn năm, ta hiểu rất rõ nó, chẳng qua là vì Dĩ Cương đã thi triển chú thuật, không muốn người khác dễ dàng tìm ra hắn.