Mặc Yêu không đáp ngay, nàng ta ngẩn ra một lúc rồi mới nói:
“Bổn cung tự đi.”
Ta đoán nàng ta sẽ nói như vậy nên khi nàng ta vừa rời đi, ta liền dùng tốc độ nhanh nhất trong đời thoát khỏi Cửu Trùng Thiên. Ta phải nhanh chóng đến được chỗ hiện giờ vẫn là ban ngày, Mê Lâm hiện giờ ta không thể quay về, điều cần làm trước mắt là khôi phục linh lực.
Nếu ta với Khương Dụ phải đấu một trận quyết đấu thì kết quả cùng nhau tiêu vong cũng không phải là không thể.
Ta đi xuyên đêm, cuối cùng đến được cung của Dĩ Cương.
Cái chuồng gà của Dĩ Cương vẫn nguy nga tráng lệ, đẹp đẽ như hàng chục vạn năm trước khi ta đến.
Ngọc làm mái, vàng làm tường, tiên trì bốc khí, quả thật là tiên cảnh. Nhưng ta chẳng có tâm trạng nào để ngắm nhìn những thứ đó, việc tìm thấy Dĩ Cương là quan trọng nhất.
Thế mà ta lục lọi khắp cung của Dĩ Cương, thậm chí một cọng lông gà cũng không thấy.
Nếu không có lời mời từ ai, Dĩ Cương chắc chắn sẽ ở lại cung của mình chơi cờ, đàn cầm hoặc đến Mê Lâm…
Ta đột nhiên nhớ ra, ta đã mất tích bốn ngày, chắc chắn Dĩ Cương đã tìm ta khắp nơi…
Hiện giờ ta không dám rời Thiên Cung, nhưng ta càng sợ Dĩ Cương gặp phải Khương Dụ.
Dĩ Cương thẳng thắn, không giống như Khương Dụ với tâm địa thâm sâu, ta sợ hắn sẽ gặp rắc rối nếu không cẩn thận.
Do linh lực trong cơ thể còn rất ít, ta không thể trực tiếp đi tìm, nhưng nếu không tìm thấy Dĩ Cương, ta sẽ rất lo lắng.
Ta chậm rãi dùng chút linh lực còn lại, xác định hướng theo phương vị thì kết quả không ngoài dự đoán, quả nhiên là hắn đang ở Mê Lâm.
Ta chưa bao giờ biết rằng con đường từ Thiên Cung đến Mê Lâm lại dài đến vậy.
Nhìn từ xa, ánh sáng linh lực màu vàng đỏ đang dao động ở cửa Cửu Trùng Thiên, màu vàng kim rực rỡ tỏa sáng chói mắt.
Cây cối trong phạm vi mười dặm xung quanh Mê Lâm đã khô héo. Ta vội vã lướt đến Mê Lâm, không quan tâm cơ thể có chịu nổi sự dao động của linh lực hay không.
Nhưng đúng là sợ gì đến nấy, Khương Dụ quả nhiên cũng ở đó.
“Dĩ Cương!”
Ta gọi đến khàn cả giọng.
Hai người họ giờ đây mặt đối mặt, linh lực xung quanh giữa hay người bọn họ lay động làm những cây mai trong thung lũng của ta bị nhuộm một màu vàng đỏ, mất đi vẻ đẹp vốn có.
Khương Dụ nắm chặt Thương Linh kiếm trong tay, không hề buông lỏng, những hoa văn trên chuôi kiếm đã được hắn rót đầy linh lực, thanh kiếm vốn xanh ngọc giờ đã rực rỡ chói lọi.
Vẻ mặt của Dĩ Cương lạnh lùng, tay cầm thanh kiếm Kinh Hồng, thanh kiếm mà ta đã mấy vạn năm qua chưa thấy hắn dùng lại.
8
Dĩ Cương từ xưa vốn là một vị thần chinh chiến khắp nơi. Ít nhất trong trí nhớ của ta, hắn chưa từng ngơi nghỉ.
Từ khi hỗn độn sơ khai, trời đất phân chia, Thần tộc chiếm giữ Thiên Đình, Tiên Trì, còn Ma tộc thì lui về vùng đầm lầy tối tăm, ẩm thấp. Giữa họ, những cuộc chiến lớn nhỏ không thể đếm xuể, như những hạt mưa rơi không ngớt.
Dĩ Cương, Hoài Hiền, Hàn Khuyết, Bích Tương.
Bốn vị cổ thần, từ thời hỗn độn, đã từng chinh nam phạt bắc. Trong trận chiến lớn cuối cùng, Hoài Hiền Thần Quân đã hy sinh để bảo vệ ba người còn lại cùng với mười vạn binh sĩ.
Vì sao đó lại là trận chiến lớn cuối cùng?
Từ sau khi Hoài Hiền Thần Quân mất, Dĩ Cương không còn cầm lấy thanh Kinh Hồng nữa.
Khi ta nghìn tuổi mới thành tinh, hắn đã mang ta bên mình, lúc đó ta còn rất nhỏ, chỉ là một cành hoa mai trắng cài trên tóc hắn, theo hắn đi khắp bốn bể tám hoang, nhân gian và địa phủ.
Sau đó, khi Thần tộc an định, ta cũng dần dần giữ được hình dạng người, tu thành tiên, và rồi, ta cũng được gọi một tiếng “Thần Quân.”
Khi Bích Tương Thần Quân hóa thành tiên, Dĩ Cương cuộn mình trong Mê Lâm của ta, ngồi bên bếp lửa kể cho ta nghe về những chuyện hèn kém của Bích Tương Thần Quân.
Mặc dù hắn chẳng bao giờ sợ lạnh, cũng chẳng thích nói chuyện thị phi, nhưng ngày đó, hắn thật sự rất khác lạ.
Phải nói rằng, Dĩ Cương là một người cô đơn. Hoài Hiền Thần Quân hy sinh, Bích Tương Thần Quân hóa tiên, Hàn Khuyết Thần Quân cũng đã chìm vào giấc ngủ hơn hai vạn năm.
Trong số các thần cổ còn sót lại, chỉ còn hắn và vài vị Ma tộc nữa mà thôi.
Có đôi khi, trong lúc buồn chán, hắn sẽ đưa ta đến… Ma giới tìm “cố nhân.” Nhưng đi với hắn đến Ma giới khác xa với việc ở bên Khương Dụ, bên cạnh hắn, ta không ngửi thấy chút uế khí nào.
Hắn từng nói rằng, chỉ còn lại ta là một tiểu hữu. Có lẽ… ta cũng vậy, ta cũng chỉ còn lại hắn.
Vì vậy, ta không thể mất đi Dĩ Cương, dù ta biết Khương Dụ không thể đánh bại hắn, nhưng ta có giỏi tính toán đến mức nào thì cũng không bằng trời tính. Thiên cơ, dù có mạnh mẽ đến đâu, thần tiên cũng không thể đoán trước được.
Nhưng ta có thể tính chắc rằng, Mặc Yêu sắp đến rồi. Mặc Yêu vốn bản tính hiếu sát, nếu nàng nắm quyền, Thần tộc và Ma tộc sẽ lập tức khai chiến.
Mặc Yêu là người giống tổ tiên Ma tộc nhất, nàng ta thích chiến tranh, thích máu tanh, tính tình phóng túng, thâm hiểm mưu mô.
Nếu Mặc Yêu và Khương Dụ cùng liên thủ, chỉ mình Dĩ Cương chắc chắn không thể đối phó nổi.
Ta nhìn về phía xa, nơi chân trời phía đông, linh khí của nhật nguyệt đang ẩn giấu, mây đen như ngựa, tuyết tan, mưa bắt đầu lất phất, ánh chớp lóe lên và tiếng sấm vọng đến Mê Lâm.
Khương Dụ nhìn thấy ta, cười lạnh nói:
“Phục Mi, nàng đã quyết tâm không nghe ta giải thích đúng không, hay là nàng muốn… ôm đàn tìm người khác?”
Khương Dụ vừa dứt chữ “khác” liền nhanh chóng cắm kiếm xuống đất, triệu gọi thiên lôi.
Dĩ Cương cũng không hề vội vã, lấy kiếm làm khiên, nhẹ nhàng chống đỡ liền hóa giải thiên lôi đó.
Gió nhẹ thổi qua mặt hắn, ngay khoảnh khắc đó, hắn cưỡi gió bay lên, thoắt mình một cái đã xuất hiện trước Khương Dụ, cao giơ thanh Kinh Hồng kiếm ba thước chém xuống đầu Khương Dụ. Ngay lúc ấy thì một làn hắc vụ xuất hiện, chắn lấy kiếm của Dĩ Cương.
Hắc vụ lan rộng, hóa thành hình người, không ai khác chính là Mặc Yêu.
“Thật là to gan! Dĩ Cương Thần Quân muốn giết Thiên Đế, đúng là tâm địa đáng chết.”
Mặc Yêu cầm đoản đao, cười nhẹ nói.
Dĩ Cương khẽ hừ một tiếng. Hắn đã tranh chiến với Ma tộc mấy chục vạn năm, ngay cả tổ phụ của Mặc Yêu hắn cũng không sợ, huống hồ là Mặc Yêu – một tiểu ma nữ mới bốn vạn tuổi.
Ta nghĩ, chắc chắn Dĩ Cương cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Hoài Hiền Thần Quân qua đời thì không ai có thể sánh bằng tài cầm quân của hắn. Trước trận chiến cuối cùng, hắn đã dạy cho ta tất cả tuyệt học, để sau khi hắn mất, ta có thể chăm sóc tốt cho Dĩ Cương.
Là ta lúc đó hồ đồ mà bỏ rơi Dĩ Cương, ta thật đáng chết mà…
Vài trăm năm trước, Khương Dụ hạ phàm vào Mê Lâm, kết làm phu thê với ta, lúc đó là năm đầu tiên Dĩ Cương chìm vào giấc ngủ. Một thế cục rõ ràng như vậy, mà ta lại không nhìn thấu.
Ta có thể tính toán cho tất cả mọi người, nhưng lại không tính đến bản thân mình, để giờ đây khiến Dĩ Cương cũng lâm vào cảnh khốn cùng không lối thoát.
Ta rút từ tay áo ra chiếc “Uyên Kính,” di vật của Hoài Hiền Thần Quân. Ta bước đến trước mặt Mặc Yêu, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ta đang cầm chặt con dao găm, rồi nói:
“Ân Thừa Vương Quân, sao không về Ma giới xem phụ hoàng của ngươi thế nào rồi?”
Nói xong, ta rót linh lực vào Uyên Kính.
Trong gương hiện lên hình ảnh Ma Hoàng đang thoi thóp. Cạnh Ma Hoàng là Khương Dụ với mái tóc đen và áo bào đen, đứng đó giữa đám người Ma tộc áo đen, hắn trông cực kỳ nổi bật.
Mặc Yêu trợn to mắt, từ từ quay sang nhìn Khương Dụ với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Khương Dụ vẫn bình thản, rút kiếm, định đâm vỡ Uyên Kính trong tay ta, nhưng ta không hề hoảng sợ, Dĩ Cương đã nhanh chóng chắn thanh kiếm của hắn lại, rồi kéo ta vào lòng mình.
Khương Dụ là bậc thầy về phân thân thuật, thiên hạ không ai sánh kịp. Trước đây, khi hắn ám sát Tiên Đế, cũng chính là dùng thuật này, đánh lạc hướng dẫn dụ đối thủ.
“Thiên Đế thật giỏi, lại dùng chiêu cũ sao?”
Ta khẽ lắc chiếc Uyên Kính trong tay, những gợn sóng trong gương giống hệt những gợn sóng trong lòng hắn lúc này.
Khương Dụ tất nhiên hiểu lời ta ám chỉ là việc hắn đã giam giết Tiên Đế.
Hắn nhướng mày, thu kiếm lại, mỉm cười nói:
“Phục Mi, nàng luôn biết mà… nhưng tất cả những gì ta làm đều là vì nàng…”
Chưa kịp nói hết, Mặc Yêu đã vung tay tát hắn một cái, quát lên:
“Khương Dụ! Ngươi! Sao dám…!”
Khương Dụ nhìn Mặc Yêu rồi nở nụ cười khinh miệt, ta có thể thấy rõ ràng sự chế giễu trong ánh mắt hắn.
Khương Dụ dần biến thành những mảnh lửa nhỏ, tan biến trong Mê Lâm. Mặc Yêu thì nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn ta một cái đầy căm hận.
“Phục Mi, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!” Nói xong, nàng ta liền hóa thành một làn hắc vụ biến mất.
Dĩ Cương liếc nhìn về phía Mặc Yêu rời đi, vung thanh Kinh Hồng kiếm mạnh mẽ, kiếm khí bắn ra một tia sáng vàng thẳng lên trời, ngay lập tức đẩy tan mây đen, để lộ bầu trời xanh biếc, mây trắng, và mặt trời đang dần mọc lên từ phía đông, ánh sáng đỏ chiếu sáng khắp mặt đất, như ngọn lửa rực rỡ bừng cháy.
Dù cảnh sắc rất đẹp, nhưng ta lại nghe thấy một âm thanh khó diễn tả thành lời. Ta ra hiệu cho Dĩ Cương không gây ra động tĩnh gì, nhắm mắt lại để nghe rõ âm thanh ấy.
“Dĩ Cương…”
Ta kéo tay áo Dĩ Cương, nói:
“Ngươi nghe xem, có phải là tiếng của loài chim Trần Hạc…”
Dĩ Cương và ta là tri kỷ lâu năm, hắn lập tức hiểu ra ý ta, liền hóa thành một con loan phượng bay thẳng lên trời.
Tiếng chim loan thanh cao trong tai, giúp ta tỉnh táo hơn nhiều. Cách dãy núi Tây Sơn bốn trăm hai mươi dặm về phía tây bắc, có ngọn núi Chung Sơn, con của Chung Sơn thần tên là Cổ, tiếng kêu của nó giống chim Trần Hạc, và khi nó xuất hiện, sẽ có chiến tranh lớn.
Dĩ Cương rất nhanh quay trở lại. Ta lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
“Có phải là Cổ không?”
“Không chỉ có thế đâu.”
Hắn đáp:
“Ngoài Cổ, còn có cả Hoàn Hi và Chu Diễm.”
Nghe đến hai cái tên này, ta liền cảm thấy không ổn. Tây Sơn cách đó hai trăm dặm là núi Lộc Đài, trên núi có một loài chim tên là Phù Hi, khi xuất hiện sẽ có chiến tranh, và thêm bốn trăm dặm về phía tây là ngọn núi Tiểu Thứ, có loài chim tên là Chu Diễm, khi thấy nó, sẽ có đại chiến…
Bây giờ cả Cổ, Phù Hi, và Chu Diễm đều xuất hiện…
Lần chiến tranh cuối cùng giữa Thần tộc và Ma tộc, cũng chỉ có Cổ và Phù Hi xuất hiện, nhưng giờ đây, cả ba con hung thú chủ chiến đều đã xuất hiện.
Nhưng chúng ta không còn vị Hoài Hiền Thần Quân nào để tế trời nữa rồi.
Dĩ Cương luôn hiểu ta, hắn cất thanh Kinh Hồng kiếm đi rồi mỉm cười nói với ta:
“Ta tưởng chuyện gì… nếu không đối kháng được, chẳng qua ta tự hủy nguyên thần là xong thôi.”
“Không được!”
Ta hét lớn lên một tiếng rồi chợt nhận ra mình thất lễ, liền chau mày, nói:
“Dĩ Cương, Hoài Hiền Thần Quân đã dặn ta…”