Dĩ Cương thán phục, rồi cười nói với ta:
“Đây chắc chắn là công báo tư thù rồi.”
Ta lặng lẽ liếc nhìn Khương Dụ, hắn đang uống trà, thỉnh thoảng nói chuyện với các tiên thần bên cạnh.
Khương Dụ dường như cũng cảm nhận được nên nhìn về phía ta, ánh mắt quen thuộc khiến ta không khỏi bối rối.
Ta đã sớm biết cách hắn hành xử và tâm địa của hắn, hắn khiến ta mất đi Mê Lâm, mất đi con, mất đi tu vi, và cả danh dự. Nếu nói ta không hận thì chắc chắn là không thể.
Dĩ Cương nhìn ta, nụ cười trên mặt càng sâu, hắn lật tay phải một cái, một đạo quang hiện ra.
“Hôm nay, ánh dương…”
Chư tiên bắt đầu bàn tán, ánh mắt đều hướng về phía mặt trời. Mặt trời vốn bị ẩn sau tầng mây đột nhiên xuất hiện, chói rực đến mức kim quang phát ra lửa.
Mặc Yêu dường như cảm thấy sự khác thường của ánh sáng ấy, nàng ta dừng lại trong chốc lát, và chính khoảnh khắc đó, đạo Thiên Lôi thứ hai mươi tư đánh thẳng vào người nàng ta.
Trong khoảnh khắc đó, ba ngàn chư tiên im lặng, không một ai dám nói gì.
Nếu Mặc Yêu chết, Thần Ma hai tộc chắc chắn sẽ khai chiến. Nếu Mặc Yêu sống, các tiên thần từ nay sẽ phải quỳ lạy một người Ma tộc, điều này còn khiến họ khinh thường hơn cả việc bái kiến ta ngày trước.
Khương Dụ đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Mặc Yêu. Sau khi xác nhận nàng ta không có gì nguy hiểm, hắn mới dịu mặt lại, ra hiệu cho Nguyệt Lão đứng bên.
Nguyệt Lão giơ cây pháp trượng của mình, nói:
“Ân Thừa Vương Quân đã chịu đựng đủ hai mươi bốn đạo Thiên Lôi, từ nay trở đi, hai tộc Thần Ma sẽ không còn chiến tranh. Chư thần, bái kiến Thiên Đế Thiên Hậu.”
Mọi người ngần ngại vài giây, rồi cũng cúi đầu bái kiến.
Khương Dụ không làm khó chư thần, chỉ nói một câu “miễn lễ” rồi vội vàng ôm Mặc Yêu rời đi. Sau đó, chư tiên lại tiếp tục tiệc tùng náo nhiệt đến mức bát đĩa ngổn ngang.
Ta rời khỏi buổi tiệc.
Nghĩ về chư tiên đang nâng chén vui vẻ trong kia cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta không thích giao tiếp, cũng không giỏi ăn nói nên tốt nhất là đi ra ngoài hít thở chút khí trời rồi quay lại uống với Dĩ Cương vài chén rồi về.
Hôm nay, nhìn Khương Dụ và Mặc Yêu, ngay cả ta cũng không thể đoán được tâm ý của Khương Dụ. Hắn thật sự yêu mến Mặc Yêu, hay chỉ là diễn kịch?
Ai mà biết được chứ?
Ta thở dài, ngồi xuống chiếc xích đu yêu thích ngày xưa.
“Phục Mi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên nhưng có lẽ đã nghe từ rất lâu rồi khiến ta thoáng chốc không nhận ra là ai.
Rồi đột nhiên ta phát hiện bản thân không thể cử động, muốn mở miệng cũng không mở được. Sau đó, Khương Dụ gần như là kéo ta vào trong Ngân Hán Cung, nơi ta từng sống trước kia rồi ném ta lên giường.
“Phục Mi, ta đến để xin lỗi nàng.”
Khương Dụ chậm rãi nói, giọng điệu bình thản như trước. Có lẽ trong mắt hắn chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn xao động được, y hệt phong cách từ trước đến nay của hắn, hắn nói:
“Ta biết nàng không muốn nghe ta nói, nên mới đưa nàng đến đây. Trong ba trăm năm qua…”
“Thiên Đế bệ hạ.”
Giọng Dĩ Cương vang lên, ngay sau đó, ta đã có thể cử động, cũng có thể nói lại được.
Lúc đó thì một cảm giác nhục nhã trào lên trong ta.
Sinh mệnh của thần tiên kéo dài đằng đẵng, ta đã sống một mình qua mười vạn năm. Nếu không gặp Khương Dụ thì ta đã có thể giữ được sự tôn nghiêm của mình, cũng không đến nỗi lâm vào cảnh khốn đốn như hôm nay, bị hắn sỉ nhục đến như vậy.
Cơn giận lấn át lý trí, ta mạnh mẽ tát Khương Dụ một cái. Ta túm lấy cổ áo đen của hắn, lớn tiếng nói:
“Ai sẽ bù đắp cho ta đứa con của ta? Ai sẽ bù đắp cho ta sự tôn nghiêm đã mất? Ai sẽ bù đắp cho mười vạn năm tu vi mà ta đã hy sinh vì Mê Lâm? Khương Dụ! Ngươi chỉ vì thỏa mãn chính mình thôi! Lời xin lỗi của Thiên Đế, ta không thể chịu nổi!”
Ta đã sống hơn mười vạn năm nên bản tính đã không còn sốc nảy như trước, thế nhưng ta chưa bao giờ mất lễ độ như bây giờ, ta đoán mặt ta giờ đây chắc đã đỏ bừng, lông mày dựng ngược lên luôn rồi.
Khương Dụ nhận cái tát của ta thì thẹn quá hóa giận, hắn giơ tay thi pháp đóng chặt cửa lại. Thế là Dĩ Cương bị nhốt bên ngoài, nhưng hắn không kiêng dè gì mà lập tức đá tung cánh cửa ra, tiếng vang lớn như tiếng sấm vừa nãy.
“Thiên Đế, ngươi đừng có mà quá đáng.”
Dĩ Cương bước lại gần, thì thầm vào tai Khương Dụ:
“Ngươi mới đại hôn, cẩn thận Ân Thừa Vương Quân ghen đấy.”
Khương Dụ gắng kiềm chế cơn giận, mỉm cười nói với Dĩ Cương:
“Dĩ Cương Thần Quân nói đúng, hôm nay là ta lỗ mãng.”
Nói xong, Khương Dụ liếc nhìn ta rồi lập tức biến mất. Ngay khi Khương Dụ vừa rời đi, Dĩ Cương bước đến bên cạnh ta rồi khẽ búng tay một cái, đến khi ta mở mắt ra thì đã trở lại Mê Lâm.
Gặp lại Khương Dụ lần nữa khiến ta không thể bình tĩnh, một cảm giác nhục nhã tràn ngập trong tâm trí khiến ta hít thở không thông.
Dĩ Cương đang chọn lựa hũ rượu của ta, rồi hỏi:
“Phục Mi, ngươi không vui sao?”
Sợ rằng lát nữa ta sẽ không kìm chế được cảm xúc mà thất lễ với Dĩ Cương, ta lớn tiếng nói:
“Trở về cái chuồng gà của ngươi đi!”
Những cành mai đang đâm chồi, tuyết mới rơi tí tách, ta nhìn Dĩ Cương đào hết lớp tuyết đến sâu ba thước, lấy ra hũ rượu Mai Ngự tuyết yêu thích nhất của ta rồi lẻn về cung của hắn.
Nhìn khắp thung lũng, tuyết vẫn rơi đầy như trước, mai nở khắp nơi, tiên hoa múa lượn, tiên thảo tươi tốt. Cuộc sống của thần tiên kéo dài đến hàng triệu năm, thật là dài dằng dặc.
Ta nằm trong căn nhà gỗ mới xây, dưới hiên lửa than cháy tí tách vang lên những âm thanh nổ lách tách.
Mùi thơm nồng nàn, tuyết mới, ánh trăng, mai hoa tỏa ngát, ngày tháng tựa như đã quay về ngày xưa.
“Ai đó ——”
Ta quay đầu lại, khuôn mặt Khương Dụ phóng đại lên nhiều lần, thẳng thắn hiện rõ trong mắt ta.
“Phục Mi, đi theo ta.”
7
Ta bị nhốt trong Ngân Hán Cung.
Ta nhớ mình đã từng hỏi Khương Dụ, tại sao hắn không chịu buông tha ta nhưng hắn không trả lời.
Ta nhìn quanh, thấy Ngân Hán Cung vẫn được bày trí như cũ, giờ đây ta bị khóa bên chiếc bàn nhỏ mà ta từng thích, trên bàn vẫn là rượu hoa mà ta yêu thích.
Ta không hiểu Khương Dụ muốn gì.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, theo lý mà nói, Mặc Yêu cũng nên đến rồi.
Ta thậm chí còn nghĩ xem Mặc Yêu đã phạm phải sai lầm gì, Ma Hoàng đã sai lầm ở đâu mà lại có thể để đứa con gái duy nhất của mình kết thân với Thần tộc.
Khi ta tỉnh dậy, mọi thứ đều không đúng.
Hai bên cạnh ta đứng hai tiên nga, tóc đen áo xanh, vẻ mặt thanh nhàn, rõ ràng là phong cách của Khương Dụ đào tạo ra.
Năng lực bói toán của ta, trong ba ngàn thần tiên, không ai sánh bằng, ngay cả Dĩ Cương dù có khả năng dự đoán tương lai, cũng không chính xác bằng ta.
Hoàng hôn rơi xuống bên ngoài, ánh vàng lọt vào, Mặc Yêu đáng lẽ phải đến rồi.
“Ta khát rồi.”
Ta khẽ xoay cổ, nói. Tiên nga bên trái cúi đầu hỏi:
“Thần quân muốn uống gì?”
Ta đáp:
“Trà làm từ hoa sen ở Phù Quang Trì.”
Nàng thoáng lộ vẻ khó xử, ta nhẹ cười nói:
“Ta chỉ là một kẻ đã tán hết tu vi, bị Thiên Đế dẫn vào Ngân Hán Cung, dẫu sao ta cũng là khách, sao lại không thể uống một chén trà?”
Nói xong, nàng liền đi hái sen cho ta.
Ta nhắm mắt lại, yên tâm chờ đợi.
Cần câu trong lòng ta đã hạ xuống, tiếp theo chỉ chờ cá cắn câu. Ta tính toán rằng Khương Dụ cũng sẽ sớm quay lại.
Khương Dụ vô tình, ta tất nhiên sẽ bất nghĩa. Hắn ba lần bảy lượt sỉ nhục ta, dù ta đã tán hết tu vi, nhưng năng lực của ta vẫn đứng đầu trong ba ngàn thần tiên.
Khi trời chưa hẳn sáng cũng chưa hẳn tối, tiểu tiên nga thắp đèn lên.
“Tiểu tiên nga, ngươi lại đây nhìn xem…”
Ta mở tay ra, nói:
“Đây là gì?”
Khi tiên nga đó nhìn vào tay ta, ta liền vung tay ném vật trong tay về phía nàng.
Trong tay ta chính là thứ mà ta mang từ vùng man hoang của Ma tộc, không ngờ rằng có ngày ta lại dùng nó để đối phó với một tiên nga.
Nhìn tiên nga hóa thành một vũng máu, ta nghĩ rằng Khương Dụ chắc chắn sẽ sớm nghe thấy và đến ngay thôi. Mũi hắn nhạy như chó vậy, rất thính.
Bầu trời bắt đầu tối dần từ bên trái, không cần nói, chắc chắn Mặc Yêu sắp đến.
Ta nhẹ nhàng dùng tay phải bóp nhẹ chiếc Khốn Tiên Tỏa bên trái, chỉ cần thêm chút linh lực vào cơ quan, liền dễ dàng làm tan chảy Khốn Tiên Tỏa.
Ta dùng thuật dịch dung, biến thành hình dạng của tiên nga vừa rồi. Giờ thì chỉ cần chờ Mặc Yêu đến là được.
Ngân Hán Cung trở nên tối đen, giống như dải ngân hà rực rỡ, cảnh tượng bên ngoài cung đẹp đến nao lòng. Mặc Yêu đã đến….
“Thiên Hậu!”
Thuật dịch dung của ta, đối phó với Ma tộc thì ta hoàn toàn yên tâm, dù Ma Hoàng có đứng trước mặt, cũng không nhìn ra được thuật dịch dung của Thần tộc.
Ta vờ hoảng hốt, nói:
“Thần quân Phục Mi…”
Mặc Yêu nhìn theo hướng ta chỉ, thấy một vũng máu thì nàng ta cũng giật mình, nhưng chỉ trong giây lát đã bình tĩnh lại, nói:
“Chẳng qua chỉ là một người già hơn chút, cũng dám tự xưng là thần quân… Người đàn bà đó sao rồi?”
Ta đáp:
“Nàng uống một loại thuốc… rồi hóa thành… Thiên Hậu thứ tội, tiểu tiên đáng chết.”
Mặc Yêu cau mày, khẽ nói:
“Đáng chết.”
Trời dần tối, dù sao Ngân Hán Cung này ta cũng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, liền cúi đầu hỏi:
“Thiên Hậu có cần bẩm báo bệ hạ không?”