Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHI TỬ CỦA THIÊN ĐẾ Chương 2 PHI TỬ CỦA THIÊN ĐẾ

Chương 2 PHI TỬ CỦA THIÊN ĐẾ

4:43 chiều – 21/10/2024

Sau đó, ta chìm vào giấc ngủ say. Nhưng không ngờ rằng, giấc ngủ đó kéo dài đến ba trăm năm.

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy là người bạn cũ của mình.

“Dĩ Cương, sao ngươi lại đến đây?”

Mắt ta có chút cay xè, thần trí vẫn còn mơ màng, có lẽ là vì ta tỉnh dậy quá sớm nên đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.

Dĩ Cương đang nghịch chiếc khổng cầm phượng cổ của mình, tự mình ting ting tang tang mà chơi mấy khúc.

Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hôm nay dường như là ngày hoàng đạo, mây ngũ sắc bay lượn, nước trời xanh biếc, tiên khí từ Cửu Trùng Thiên thậm chí đã lan đến ranh giới của Mê Lâm.

Dĩ Cương nhìn thấy ta đang ngẩn ngơ về phía cổng Cửu Trùng Thiên thì nói:

“Hôm nay, là ngày Ân Thừa Vương Quân của Ma tộc đến kết thân.”

Giọng nói của Dĩ Cương nhẹ nhàng là vậy, nhưng đối với ta, nó như sấm chớp vang rền bên tai.

Tiếng khổng cầm của Dĩ Cương thanh cao đầy linh khí khiến Mê Lâm hôm nay có chút cảm giác như tiệc rượu linh đình. 

Ta đã ngủ suốt ba trăm năm, khi tỉnh dậy, Mê Lâm vẫn phủ tuyết trắng xóa, hồng bạch mai hoa đan xen, nhưng khác biệt là, lần trước khi ta tỉnh dậy, người đầu tiên ta thấy là Khương Dụ.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, ta cũng có chút mơ màng. Nhưng sự mơ màng ấy, cùng với ba mươi năm giữa trời đất với Khương Dụ, giờ đều như bong bóng hư ảo.

Dù có thể gặp lại Dĩ Cương thì cảm xúc ta cũng không tệ, nhưng hôm nay, ta chẳng thể vui nổi. Ta tùy tiện ném cho Dĩ Cương một hũ rượu, nói: 

“Dù sao cũng đã đến đây rồi, thung lũng của ta buồn tẻ, chi bằng uống rượu vui chơi đi.”

Hắn nhìn hũ rượu đỏ trong tay, phẩy tay làm biến mất cây khổng cầm của mình, rồi lại làm hiện ra một chiếc hộp tinh xảo. Trong hộp ấy lặng lẽ nằm một con dao găm.

“Hôm nay, Thiên Hậu sẽ phong tước, các thần sẽ tới bái kiến ở Vân Điện.” 

Hắn khẽ lắc chiếc hộp trong tay rồi nói: 

“Ta không có thê tử, không có nhi tử, chẳng có huynh đệ gì, chỉ có mình ngươi là tiểu hữu. Một mình đến Cửu Tiêu Vân Điện cũng chán lắm, ngươi đi cùng ta nhé.”

Ta lắc đầu, nói: 

“Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn biết rõ ta…”

Hắn gật đầu, đáp: 

“Vậy nên, Phục Mi, ngươi càng phải đi.”

Dĩ Cương đỡ ta đứng dậy, rút một chiếc lông phượng từ đuôi của mình ra. Chiếc lông phượng màu đỏ rực, đầu nhọn phát ra kim quang.

Hắn dùng chiếc lông phượng đó biến thành một bộ trang phục hoa lệ, màu đỏ lửa ánh vàng, đuôi áo bên ngoài thêu hoa văn giống hệt pháo hoa trong lễ hội của nhân gian, bên trong là màu đen nhạt với hoa văn bạc chìm, sự phối hợp màu đỏ trắng ấy thật đúng là sở thích kỳ quái của Dĩ Cương.

Dường như hôm nay Dĩ Cương nhất quyết muốn trêu chọc ta, hắn bày đủ trò, từ điểm lông mày, phấn môi đến vẽ lên một hình đóa mẫu đơn trên trán ta.

Ta chỉ cười cho qua, để mặc hắn vui đùa.

“Ngươi chỉ cần theo ta, đừng để lạc là được.” Dĩ Cương nói.

Ta chỉnh lại y phục, sửa sang trâm cài tóc, rồi gật đầu.

Ta thật sự cũng muốn đáp lại hắn một câu, rằng Cửu Trùng Thiên này, ta quen thuộc hơn hắn nhiều lắm.

Ta nghĩ hôm nay, bách thần thiên tiên tụ hội dự tiệc, dù Dĩ Cương là một trong tứ thần thượng cổ, nhưng lâu nay không còn quan tâm chuyện thế sự, có lẽ sẽ không gây chú ý, cùng lắm chỉ là hàn huyên với vài vị lão thần tiên vài câu mà thôi.

Ta không sợ phải gặp ai. Ta chỉ không muốn nhìn thấy cảnh ân ái giữa Khương Dụ và Mặc Yêu.

Sau một hồi chần chừ, Dĩ Cương đã dẫn ta đến trước cổng Cửu Trùng Thiên.

Nhìn vào đám tiên khí bốc lên cuồn cuộn như suối nước nóng mà cảm khái không thôi. Ngày trước, nơi này từng là nhà của ta.

6

Chén bát rượu chè đan xen, cũng chẳng có gì đặc biệt, đây không phải là lần đầu ta lên Cửu Trùng Thiên tham gia yến tiệc. 

Khương Dụ giờ đã danh chính ngôn thuận trở thành Thiên Đế, tuy rằng có thêm vài khuôn mặt mới, nhưng chẳng qua năm tháng đổi người mà thôi, ta cũng không quá kinh ngạc.

Ta muốn rời đi, nhưng Dĩ Cương đã thi pháp trói ta lại. Ta nhìn hắn với vẻ không hài lòng, nói: 

“Dĩ Cương, ngươi có năng lực dự đoán tương lai và biết rõ quá khứ, đáng lẽ ra ngươi nên biết ta với Thiên Đế…”

“Phục Mi.”

 Hắn ngắt lời ta, vừa uống rượu hoa vừa thì thầm bên tai ta: 

“Ba trăm năm qua, ngươi đã ngủ quá lâu rồi. Đến mức chuyện gì xảy ra ngươi cũng chẳng hay biết.”

Ánh mắt của Dĩ Cương khiến ta ngẩn ngơ, hắn nói ta ngủ quá lâu ư?

Ta đã tiêu tán hết mười vạn năm tu vi trong lần hồi sinh Mê Lâm thì ba trăm năm đó cũng chẳng đáng là bao.

Khi ta và Dĩ Cương còn đang giằng co thì một làn hương rượu hóa thành gió thổi đến, mang theo tiên khí lấp lánh ánh vàng mà ta không thể nhầm lẫn được… Là Khương Dụ.

Chư tiên đứng dậy bái kiến, Dĩ Cương chỉ khẽ cúi người cho có lệ. Ta có chút ngạc nhiên, Dĩ Cương vốn dĩ trọng lễ nghĩa, khi bái kiến Thiên Đế tuyệt đối không qua loa như vậy, nhưng hôm nay hắn lại có vẻ không để tâm đến chuyện Thiên Đế mới cưới Thiên Hậu, mà dường như còn ẩn giấu ý định gì đó.

Nhìn đến Khương Dụ, bước đi của hắn giờ đây vững chãi hơn xưa, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ, giữa ba ngàn chúng tiên chẳng ai sánh bằng hắn.

Hắn liếc nhìn Dĩ Cương, ngay khoảnh khắc đó, ta biết, Khương Dụ đã tức giận. Mỗi lần tức giận, hắn sẽ cười càng nhiều, nhưng ánh mắt lại như muốn nuốt chửng người khác.
Ta đứng bên cạnh Dĩ Cương chỉ cố gắng cúi đầu thấp nhất có thể để tránh ánh mắt đó.

“Làm phiền chư tiên giá lâm tới Cửu Tiêu Vân Điện, hôm nay là ngày trọng đại khi Thần tộc và Ma tộc thông hôn, chuyện này không phải việc nhỏ, chư tiên quân phải giữ gìn lễ nghĩa, cẩn trọng một chút.” 

Nói xong, Khương Dụ phẩy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Dĩ Cương đỡ ta ngồi xuống, ta cảm nhận được ánh mắt Khương Dụ nhìn về phía mình khiến ta có chút căng thẳng, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo Dĩ Cương.

Khương Dụ giơ chén rượu lên, nói lớn: 

“Ân Thừa Vương Quân còn chưa tới, chúng ta hiếm khi có dịp ngồi cùng nhau, tại sao không tán gẫu một chút?”

Chư tiên quân hưởng ứng, Khương Dụ nói chuyện đôi ba câu, rồi quay sang Dĩ Cương.

“Dĩ Cương Thần Quân, nói đến mới nhớ…”

 Khương Dụ cười, nói: 

“Vạn năm nay không thấy bên cạnh ngài có nữ tiên nào, hôm nay, tiên nữ nào đã lọt vào mắt xanh của ngài thế?”

Dĩ Cương uống rượu, từ tốn uống hết mới đáp:

 “Chuyện riêng của ta, dường như không liên quan gì đến Thiên Đế cả?”

Khương Dụ cười, tiếng cười vang lên vài lần, rồi nói: 

“Là ta tự tiện rồi.”

Dĩ Cương đáp lại:

 “Biết sai mà sửa thì không còn gì tốt hơn.”

Chư tiên quân đều ngạc nhiên, có người nhận ra ta, nhưng không ai nói ra.

Tất nhiên là họ không dám rồi. Thái tử phi ngày trước giờ lại theo bên cạnh một vị Thần quân thượng cổ, bất luận nhìn thế nào cũng là chuyện bí mật của Thần tộc.

Dĩ Cương dường như đã quyết định muốn đối đầu với Khương Dụ, vài lần lời qua tiếng lại nhưng Khương Dụ chẳng đạt được lợi ích gì, chỉ vì quyền lực của Thiên Đế vẫn bị nắm trong tay bốn vị Thần thượng cổ.

Lúc này, tiếng nhạc và điệu múa bắt đầu, chư tiên lại giơ chén rượu lên, tiếng cốc chén chạm nhau vang không ngớt.

Ta đang cân nhắc xem ý định của Dĩ Cương là gì thì có tiếng của tiên thị báo:

 “Ân Thừa Vương Quân tới!”

Giữa tiếng nhạc trống, Mặc Yêu bước vào.

Nàng ta giờ đội Phượng quan, mặc áo choàng vàng rực rỡ, ánh mắt ngập tràn tình yêu khi nhìn về phía Khương Dụ, khuôn mặt vốn diễm lệ nay lại mang thêm ba phần thần thái của nữ nhân. Dù phong thái vẫn quyến rũ, nhưng sự sắc bén ba trăm năm trước không còn rõ nét nữa.

Mặc Yêu bây giờ, chẳng phải là giống ta năm đó sao?

“Ta không ngờ trên đời này lại có người mê hoặc đến vậy.”

 Dĩ Cương nheo mắt, nhìn Mặc Yêu cười nói: 

“Hoàng Thái nữ của Ma tộc còn đáng tin hơn Thiên Hậu của Thần tộc nhiều.”

Ta chỉ im lặng nhìn, lạnh lùng dõi theo nụ cười giữa Khương Dụ và Mặc Yêu.

 Đôi Thiên Đế Thiên Hậu ân ái khiến các thần tiên không ngớt lời ca tụng. Nhưng họ đâu biết, mọi hành động của Khương Dụ đều nhằm chuẩn bị cho tương lai xuất quân đánh Ma giới. Khương Dụ là kẻ giảo hoạt, nhưng một khi thành công, hắn sẽ lưu danh muôn đời tại Tháp Thần.

Dù sao, Khương Dụ sẽ không bao giờ chìm đắm trong tình ái. Tâm hắn còn cứng rắn hơn cả tảng đá.

Mặc Yêu đứng yên trên đỉnh điện, bên cạnh nàng là những đám mây đen cuồn cuộn. Người của Ma tộc, dù có lên trời làm Thiên Hậu thì cũng không thể thay đổi cương thường của sáu đạo.

Theo lẽ thường, khi được phong làm Thiên Hậu thì nàng ta phải chịu đựng hai mươi bốn đạo Thiên Lôi. Với tu vi của Mặc Yêu, hai mươi bốn đạo Thiên Lôi đối với nàng chỉ là trò đùa. Nàng ta đứng trên đỉnh Vân Điện, bên cạnh là Lôi Công và Điện Mẫu.

Lôi Công giơ búa đánh ra tia chớp, Điện Mẫu chiếu gương thẳng vào người Mặc Yêu, động tác nhanh chóng khiến người ta không khỏi trầm trồ.