Thiên Đế một thân bạch y nhuốm máu trở về từ vùng man hoang, sau lưng còn dẫn theo một nữ tử.
Ta nhận ra nữ nhân ấy, quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, đó là Mặc Yêu, Hoàng nữ của Ma tộc. Đôi mắt câu hồn của nàng giờ đây đang thẳng tắp nhìn ta, khiến ta lạnh cả người.
Thanh trường kiếm dài ba thước của Thiên Đế Khương Dụ cũng đang chĩa về phía ta.
Ta thấy thanh kiếm Thương Linh lấp lánh kim quang mà không khỏi ngỡ ngàng.
Chẳng phải đó chính là cổ vật thượng cổ mà ta từng dốc hết mọi thứ mới có thể cùng hắn lấy được hay sao?
Ta hiểu ý của Khương Dụ, chẳng qua chỉ muốn ta nhường chỗ cho Mặc Yêu, bảo ta rời đi.
Ta đi cũng được thôi.
Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu thần quản lý Mê Lâm nhỏ bé mà thôi. Năm xưa đồng ý làm phi của Khương Dụ trên Cửu Trùng Thiên, có lẽ… là ta đã sai rồi.
1
Ta tên là Phục Mi, chỉ là một vị thần cai quản Mê Lâm mà thôi.
Thung lũng Mê Lâm của ta quanh năm tuyết trắng, nằm giữa cõi nhân gian và tiên giới.
Khương Dụ khi xưa còn là Thái tử, vâng mệnh Thiên Đế hạ phàm, đi qua thung lũng của ta, và ta với hắn nhất kiến chung tình.
Không thể phủ nhận, Khương Dụ có dung mạo tuấn tú như ánh sao Ngân Hà, da trắng như tuyết mịn bạc sáng, trên người phảng phất hương rượu hoa từ yến hội Bàn Đào.
Khương Dụ không tiếp tục đi nữa, mà lưu lại thung lũng của ta.
Chúng ta cũng sống những ngày tháng mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Ta cũng không còn như trước kia, ban ngày thì uống rượu một mình, ban đêm thì đạp tuyết tìm mai.
Cho đến khi Tiên Đế đích thân đến Thung lũng Mê Lâm. Ngài giam cầm ta trong lồng vàng dưới lòng đất, hủy hoại toàn bộ linh hoa tiên thảo trong thung lũng của ta.
Lúc đó ta đáng lẽ phải nhận ra, Khương Dụ, hắn sinh ra đã là một nghiệt chướng.
Hắn là kẻ chỉ mang đến bất hạnh đến cho ta mà thôi.
Ta không biết đã bị giam trong lòng đất bao nhiêu lần trăm năm, mỗi ngày đối diện với cái lồng vàng chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Ta là một linh hoa bạch mai, đâu phải là chim hoàng yến.
Tiên Đế dựa vào đâu mà giam cầm ta trong lồng, phế bỏ tiên tịch của ta, hủy diệt linh thể của ta.
Và khi ta thực sự yêu Khương Dụ, chính là lúc hắn cầm trường kiếm, chém mở lồng giam của ta. Khi hắn ôm chặt ta vào lòng, hơi ấm từ vòng tay hắn khiến ta bật khóc.
Ta đi theo hắn, đến nhân gian.
Hắn cùng ta ẩn mình nơi thị thành, làm một đôi phu thê bình thường. Mười năm nơi nhân gian, chẳng qua chỉ là mười ngày trên thiên giới. Nhưng với ta, giấc mộng ấy ngọt ngào đến mức khiến ta cam lòng chịu đựng.
Hắn từng bước từng bước dụ dỗ ta bước vào một cái lồng giam khác.
2
Ta lúc này đã mang thai.
Khương Dụ muốn có thanh Thương Linh kiếm của Tây Hải Thần, nhưng hắn không nói với ta, chỉ mỗi ngày thở dài.
Dĩ nhiên ta sẽ hỏi hắn tại sao lại như vậy. Khương Dụ nhờ đó mà có thể thuận lý thành chương mà dẫn ta đi Tây Hải.
Nhưng chẳng có vị thần nào muốn đến thăm Tây Hải, trừ phi Tây Hải Thần chủ động gửi thiếp mời. Chỉ vì để mở cửa Tây Hải cần một nguyên đan thuần khiết của thần minh làm chìa khóa.
Ta sinh ra một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy bị Khương Dụ lấy đi nguyên đan như lẽ đương nhiên.
Nguyên đan phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh, con của ta, vốn dĩ nên là một tiểu long hoa mai. Thế mà giờ đây, nó chỉ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay ta, như con cá mà ta mua về ngày hôm qua.
Ta cùng Khương Dụ đến Tây Hải.
Khi cánh cửa Tây Hải mở ra, răng nanh của Tây Hải Thần như hàng chục thanh kiếm nhe ra lao về phía này.
Hình ảnh khát máu tàn nhẫn của Khương Dụ lúc ấy suốt đời ta không thể quên.
Hắn ép Tây Hải Thần lấy ra Thương Linh kiếm và quyết đấu một trận tử chiến.
Khi nhìn thấy thanh Thương Linh kiếm ấy, hắn liền nhẹ nhàng nhón chân, uyển chuyển đáp xuống bên cạnh Tây Hải Thần, dồn toàn bộ linh lực vào tay phải, nhẹ nhàng đánh tan nguyên thần của Tây Hải Thần.
Hắn cầm thanh Thương Linh kiếm đó mà nở nụ cười đắc ý. Sau đó, hắn bước về phía ta.
“Phục Mi, theo ta đi.” Hắn nói.
Giọng nói của hắn khi đó rất nhẹ nhàng.
Ta cùng hắn lên Cửu Trùng Thiên, ánh mắt của mỗi vị thần nhìn ta đều mang vẻ khinh thường, nhưng cũng đầy kính sợ, tất cả đều là vì phía sau ta có Khương Dụ.
Hắn dùng Thương Linh kiếm giết Tiên Đế, sau đó đặt linh thể của Tiên Đế vào một chiếc lồng vàng.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn vào cung điện của ta đòi công, lại là nụ cười đắc ý đó.
3
Tiên Đế có hai người con trai là Khương Dụ và Bàng Hiến.
Dù Khương Dụ là thái tử nhưng Bàng Hiến thì giảo hoạt đa đoan, bày kế khiến Khương Dụ phải đi chinh phạt Ma giới.
Dù hắn có nói gì đi nữa thì ta cũng muốn đến Ma giới cùng hắn. Ta đã mất đi con, mất đi Thung lũng Mê Lâm, nhưng ta không thể mất đi Khương Dụ.
Không khí ở Ma giới tựa như có thứ gì đó khiến người ta ngột ngạt, nhưng Khương Dụ lại quen thuộc như chẳng có gì.
“Không thì, nàng hãy trở về Cửu Trùng Thiên, cầm lấy ngọc bội của ta, có lẽ Bàng Hiến cũng không dám làm gì nàng.”
Ta lắc đầu, thề nguyện sinh tử cùng hắn không rời.
Việc chinh phạt Ma giới, không một thần tiên nào có thể làm được.
Khương Dụ tất sẽ đi mà không về, điều này ta biết rõ. Nhưng ta đã quên mất, hắn là Khương Dụ.
Hắn không hề dẫn binh tiến công Ma giới.
Ngày hôm đó, hắn khoác lên mình bộ y phục đen tuyền, đội mũ ngọc tử sắc, cầm trong tay chiếc quạt gãy bằng xương đen, trên nét mày đều hiện lên sát ý tràn trề.
Ở Ma giới có một công chúa tên là Mặc Yêu, Ma Hoàng chỉ có mỗi một đứa con gái là nàng nên vô cùng cưng chiều, phong nàng làm Ân Thừa Vương Quân. Nếu sau khi Ma Quân mất đi mà không còn con nối dõi, thì nàng sẽ là người kế vị.
Lần này Khương Dụ ăn mặc không giống thần tiên mà giống gì thì ta không cần nói cũng rõ.
Kể từ đó, hắn suốt một năm không hề quay lại.
Ta tìm mọi cách để xâm nhập vào phủ của Ân Thừa Vương. Ta đóng vai một tỳ nữ và cuối cùng cũng gặp được Khương Dụ, lúc này hắn vào phủ Ân Thừa Vương dưới danh nghĩa một môn khách.
Nói là môn khách, thực ra chẳng qua là nam sủng của Mặc Yêu mà thôi. Hắn hết lòng nịnh nọt khiến Mặc Yêu gần như lời nào cũng nghe theo.
Sau đó, ta cũng gặp được Mặc Yêu.
Nàng với đôi mắt mị hoặc, dáng người mềm mại, ngón tay đỏ tươi, đôi môi kiều diễm như cánh hoa mẫu đơn, khoác trên mình bộ y phục đen tựa sương mù, đứng bên cạnh cây khô.
Cảm giác đó, không phải phàm nhân nào cũng có thể tưởng tượng nổi.
Khương Dụ tìm đến ta, nói rằng hắn sắp quay về rồi, ta nên quay về Thiên Giới chờ hắn.
Ngày mà ta trở lại Cửu Trùng Thiên, Bàng Hiến xuất hiện, bảo ta tự tận, chỉ để ép Khương Dụ quay về.
Ta nói với hắn:
“Không ai có thể ép hắn quay về.”
Bàng Hiến dùng dải lụa trắng che mắt ta, định giết ta.
“Trừ ta ra, không ai được phép động đến nàng.”
Một luồng linh lực quen thuộc bao bọc lấy ta. Kim quang lóe lên, đầu của Bàng Hiến rơi xuống dưới chân ta.
Lúc đó nước mắt ta đã thấm ướt dải lụa trắng. Ta sợ lắm, sợ Khương Dụ ở lại Ma giới mãi không quay về.
Khương Dụ tháo dải lụa trắng ra cho ta. Bạch y của hắn lúc này đã nhuốm đầy máu tươi. Mái tóc đen của hắn lẫn vào vết máu dính trên khuôn mặt.
“Phục Mi.”
4
Khương Dụ trở về từ vùng man hoang, mang theo một nữ tử.
Lúc này, ta nhìn thấy hắn toàn thân đầy máu, ánh mắt vẫn ngạo nghễ như xưa.
“Phục Mi.”
Hắn dùng Thương Linh kiếm chĩa về phía ta.
“Nàng nên về nhà thôi.”
Đằng sau hắn là công chúa Mặc Yêu kiều diễm mỹ lệ.
Ta đột nhiên nhớ ra, ta chỉ là một tiểu thần nơi thung lũng. Ánh sáng đom đóm, làm sao có thể sánh cùng mặt trăng và mặt trời?
Nhưng bao nhiêu năm tình cảm, chẳng lẽ đều trôi theo dòng nước hết rồi sao?
Ta vẫn trở lại Thung lũng Mê Lâm.
Nơi đây hoang tàn đổ nát, không còn cảnh bách hoa đua nở như trước.
Ta theo cảm giác bước đến vị trí của căn nhà nhỏ xưa kia, tìm thấy hũ rượu chôn dưới đất. Ra tay xé mở phong ấn khiến bụi bặm tung bay trong không gian.
Nâng chén mời trăng sáng, bóng hình hóa thành ba người.
Ta từng nghĩ rằng mình đã tìm thấy nơi chốn của linh hồn mình nhưng hóa ra chỉ là… một giấc mộng hoàng lương, mộng Nam Kha tan vỡ.
5
Ta phải tiêu tán hết toàn bộ tiên lực của mình mới miễn cưỡng hồi sinh được vạn vật trong Mê Lâm.